Lâm Phùng lái xe trở về khu chung cư Phỉ Thúy.
Anh vừa về đã mở điện thoại lên mua một vé máy bay đến chỗ Trình Lộc.
Anh mặc kệ, dường như Trình Lộc đã giận rồi, anh phải qua đó.
Anh mua vé của chuyến bay sớm nhất, là bốn giờ sáng.
Tính thời gian thì có lẽ giữa trưa sẽ đến, có thể tiết kiệm được thời gian.
Lúc trên máy bay anh đã viết một bức thư nhận sai, kể lại rõ ràng chuyện mình được tổng giám đốc Cố mời đi, đến chuyện cô gái kia.
Sau khi viết xong, Lâm Phùng nhắm mắt ngủ một chút, đến khi máy bay hạ cánh đã sắp giữa trưa.
Nơi này rất lạnh, Lâm Phùng chỉ mặc một cái áo lông và một chiếc áo bành tô màu đen, vóc người của anh vô cùng đẹp, sau khi mặc vào thấy cao ráo thẳng tắp, không ít người ở bên cạnh đều lén lút nhìn anh.
Anh đi thẳng đến nơi huấn luyện của Trình Lộc, nhưng chỗ kia không cho phép người ngoài vào, Lâm Phùng không thể vào được.
Anh ở bên ngoài ăn bừa gì đó, đợi đến mười giờ tối, cũng chờ được Trình Lộc gọi đến cho anh.
Vừa bắt máy, Lâm Phùng đã mở miệng nói: “Tiểu Lộc, anh ở bên ngoài trụ sở của em.”
“Cái gì?” Trình Lộc hoảng hồn.
đây là chuyện cô hoàn toàn không ngờ đến.
“Nhớ em.” Lâm Phùng nói thẳng ra những lời này, Trình Lộc cười khẽ một tiếng, như thể nghe được tiếng xe chạy vụt qua chỗ Lâm Phùng.
Cô ngẩng đầu lên nhìn bầu trời vô tận, sương mù dày đặc che phủ bầu trời tựa một tầng mây xám.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt bị một làn hơi nước bao phủ.
Xưa nay cô không nghĩ rằng, Lâm Phùng có thể vì cô mà làm được đến thế.
Lâm Phùng đến nay vẫn luôn là con cưng, khắp người là khí thế kiêu ngạo, cả Lâm Sơn này chẳng có mấy người có thể so sánh với anh.
Trình Lộc có thể ở cùng anh, nhìn thế nào cũng là cô được lợi.
Nhưng điều khiến người ta hoàn toàn không ngờ đến là, Lâm Phùng lại có thể đi suốt đêm đến đây, chỉ vì anh sợ Trình Lộc hiểu lầm.
Trình Lộc im lặng thật lâu, trong lòng Lâm Phùng không yên nổi, anh tiếp tục mở miệng nói: “Chuyện hôm qua là anh sai, sau này anh sẽ không nhìn người khác dù một chút, em… Đừng giận được không?”
Trình Lộc rất ít khi khóc vì người khác.
Ngoại trừ Tần Văn Hương, từ nhỏ đến lớn cô vẫn không khóc, ngay cả khi chia tay với Hứa Qua cô cũng chỉ buồn bã một trận rồi chẳng còn gì nữa.
Nhưng bây giờ, cô bị một câu này của Lâm Phùng làm cho cảm động.
Mũi cô chua xót, cô nhìn trời nói: “Lâm Phùng, em cũng nhớ anh rồi.”
“Cái gì?”
“Em biết anh ở rất gần em, mỗi lần anh ở gần em như thế trái tim em đều đập rất nhanh, em cảm nhận được anh cách em rất gần, rất gần.”
Trình Lộc nói thế, Lâm Phùng biết ngay cô không tức giận.
Lâm Phùng thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng khá hơn nhiều.
Anh đứng bên lề đường nói chuyện với Trình Lộc hồi lâu, thời gian Trình Lộc gọi điện thoại cũng đã kết thúc, dưới sự thúc giục của người khác, Trình Lộc chỉ đành tạm biệt Lâm Phùng.
Cô quay đầu lại, thấy bạn cùng phòng đang đứng đằng sau mình.
Bạn cùng phòng chỉ chỉ vào mặt Trình Lộc rồi cười đùa giúp cô lau chút ẩm ướt nơi khóe mắt: “Đúng là không dễ dàng mà, mấy ngày trước huấn luyện đến người rơi mất một lớp da vậy mà cũng chẳng thấy cậu khóc, hôm nay sao thế hả?”
Mặt mày Trình Lộc như thể tản ra chút ánh sáng nhạt, ánh nước trong đôi con ngươi chói lọi, cô mím môi cười lên rồi đưa tay chỉ ra ngoài cánh cửa lớn đóng chặt của trụ sở, nói: “Không sao hết, chỉ là bạn trai tôi từ Lâm Sơn đến đây thôi.”
Bạn cùng phòng hơi nhướng mày: “Điên rồi chắc? Bạn trai cậu từ xa đến đây làm gì? Dù sao anh ta cũng chẳng vào được, cậu lại không ra ngoài được, thế này còn đến làm gì?”
Trình Lộc nhìn ra cửa, cô nhỏ giọng nỉ non một câu: “Ai nói anh ấy làm sai…..”
Lâm Phùng ở lại tỉnh hai ngày rồi mới về Lâm Sơn, lúc này đã là đầu tháng một, lịch cũng được đổi cuốn khác, đã bước vào năm mới.
Trường học đang nghỉ tết, chuyện của công ty anh cũng giao hết cho tổng giám đốc Cố, trong lúc nhất thời anh có hơi tẻ nhạt.
Trước đây anh cũng trôi qua những ngày tháng thế này, nhưng lại chẳng thấy vô vị như hiện tại.
Lại qua thêm một đoạn tháng ngày, nhiệt độ lại giảm xuống, lúc này đã dưới không độ.
Lâm Phùng gạch chéo ngày trên lịch, Trình Lộc đã đến tỉnh gần ba tháng rồi.
Hai ngày nữa là giao thừa, Trình Lộc vẫn chưa nói lúc nào cô mới về.
Thậm chí vào hai ngày trước, Trình Lộc còn nói gần đây tần suất huấn luyện bỗng tăng lên, cô mệt đến chết, sợ rằng tối không thể gọi điện thoại được cho anh.
Tất nhiên Lâm Phùng đồng ý, với anh mà nói, không gọi điện thoại cũng không sao, sự nghỉ ngơi của Trình Lộc mới là quan trọng nhất.
Anh rảnh rỗi không có gì làm, bèn cho người mua thật nhiều đồ mùa đông gửi đến viện mồ côi, rồi lại mua thêm thật nhiều sách vở cho mấy đứa nhỏ trong đó.
Anh nghĩ, nếu Trình Lộc không ở đây, anh chỉ có một mình, chi bằng đến viện mồ côi cùng đón giao thừa.
Lúc Tần Văn Hương thấy Lâm Phùng thì có hơi bất ngờ, không ngờ Lâm Phùng lại đến đây vào lúc này.
Trình Lộc và Lâm Phùng xác nhận quan hệ quá vội vàng, sau đó cô lại vội vàng đi tập huấn, cho nên trong nhất thời đã quên nói chuyện của cô và Lâm Phùng với Tần Văn Hương.
Vì thế, lúc này Tần Văn Hương chỉ cho rằng Lâm Phùng và Trình Lộc là bạn bè, cũng chẳng có quan hệ gì khác.
Nói thật, Tần Văn Hương khá vừa ý Lâm Phùng.
Lần trước chuyện ở bệnh viện cũng là Lâm Phùng giúp đỡ ít nhiều.
Bây giờ, Tần Văn Hương còn thấy Lâm Phùng mang đến cho mấy đứa nhỏ ở viện mồ côi sách và quần áo thì càng vừa ý anh hơn, bà vừa cảm ơn Lâm Phùng, lại vừa bùi ngủi nói: “Nếu Tiểu Lộc ở cùng cậu ta thật thì tốt biết bao.”
Lâm Phùng chia quần áo và sách cho tụi nhỏ của viện mồ côi, mỗi một đứa nhỏ đều tươi cười xán lạn.
Tiểu Minh ôm một quyển Thi Đường Tống Tử[1], nhìn Lâm Phùng với ánh mắt mong đợi.
[1] Quyển kết hợp giữa thơ Đường và thơ Tống.
Lâm Phùng còn nhớ đứa nhỏ này, là đứa lớn nhất trọng tụi nhỏ, cũng là đứa hiểu chuyện nhất.
Anh ngồi xổm xuống, khóe môi cong lên cười nhẹ, anh đưa tay sờ đầu Tiểu Minh, hỏi: “Sao thế?”
Tiểu Minh ngẩng đầu lên, cậu bé bi bô giả bộ người lớn nối: “Chú, cháu nhớ ra chú, sau này chú sẽ kết hôn với chị Tiểu Lộc.”
Bàn tay Lâm Phùng hơi dừng lại, ánh mắt dịu xuống.
Thật ra anh không thích con nít cho lắm, nhưng những đứa trẻ này có quan hệ với Trình Lộc, anh bằng lòng thân thiết với chúng.
Đặc