Khi nhận được tin nhắn đầu tiên của Tào An, vừa hay Giang Đào đang tiến đến dưới cột đèn đường.
Cô cũng đứng dưới ngọn đèn đường này chậm chạp và khó xử trả lời lại câu hỏi hóc búa của Tào An, hoàn toàn chặt đứt ý định tiếp tục theo đuổi cô của anh.
So sánh về vẻ bề ngoài, nếu nói Trương Dương chỉ là một con chó săn bình thường trong thôn thì Tào An sẽ là một con sói hàng thật giá thật, lại còn là vua sói có hình thể rất lớn y như trong manga anime.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào có chút lòng can đảm để xua đuổi một con chó, nếu gặp được vua sói thật thì có khả năng cô sẽ sợ đến mức còn nghĩ ra mà bỏ chạy được.
Nói cách khác, nếu Tào An áp dụng cách “theo đuổi” của Trương Dương, chỉ cần một hai tuần là có khả năng Giang Đào sẽ suy sụp ngay.
Nhưng Tào An lại không làm như vậy, anh vẫn luôn duy trì phép lịch sự, vẫn luôn cho cô có quyền được tự lựa chọn.
Anh còn giúp cô một chuyện lớn.
Giang Đào sợ anh nhưng cô lại không thật sự ghét anh.
Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, bỗng nhiên một đôi chân dài bước vào tầm nhìn của cô, bước mấy bước đã dừng lại trước mặt.
Mấy phút trước Giang Đào còn từng nhìn thấy đôi chân này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tầm mắt cô chầm chậm nhìn lên theo đôi chân kia, lướt qua vòng eo săn chắc của anh rồi cuối cùng dừng lại trước vòm ngực.
Giang Đào không có kinh nghiệm tập luyện ở phòng tập thể hình, cô chỉ từng vô tình nhìn thấy ảnh tập thể hình của mấy người đàn ông trên mạng, cơ bắp vừa phải thật sự có thể kích thích được hormone trong cơ thể cô, nhưng có mấy bức ảnh cơ bắp nổi cả gân xanh khiến cô mong sao chưa từng được thấy thứ này.
Cô không biết dưới bộ quần áo Tào An đang ẩn chứa cơ bắp như thế nào, chỉ riêng cơ thể cường tráng cao to quá thể này thôi đã khiến cô có cảm giác rất áp lực rồi, huống hồ gì anh còn có ngũ quan sắc sảo như vậy. Cô yên lặng nhìn anh ngồi bất động ở phía đối diện bàn ăn thôi đã trông giống một con sói, khi anh bước từng bước đến gần thì đấy là sói đang đến gần, hơi thở của con sói kia dừng lại trên đỉnh đầu cô, đôi mắt sói lóe lên ánh sáng âm u nhìn chằm chằm vào con môi, bất cứ lúc nào cũng có khả năng nhe ra chiếc răng nanh sắc bén của nó.
Đương nhiên Tào An không phải một con sói thật sự, nhưng trong mắt của người đàn ông nào đấy thì phụ nữ vốn dĩ chính là con mồi.
Giang Đào có thể đối diện với miệng vết thương đang be bét máu tươi của người bệnh, nhưng thực sự cô không được to gan cho lắm. Khi đi đường vào ban đêm cô cũng đề phòng bên cạnh sẽ xuất hiện bóng dáng của đàn ông, chỉ vô tình chạm mắt Tào An một lần lúc ở nhà hàng khi mà cô còn chưa biết thân phận của anh, cũng khiến cô lo lắng không biết liệu người đàn ông trông cực kỳ giống trùm xã hội đen có đột nhiên đến gây chuyện với cô không, có cưỡng ép cô uống rượu với anh như trong phim truyền hình hay không.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ do cô quá ảo tưởng hoặc tự biên tự diễn quá nhiều, song Giang Đào có tính cách như vậy đấy.
Mỗi một lần cô gặp mặt Tào An, lý trí của cô đều được chia thành hai phần, một phần tự nhủ với bản thân anh vô cùng lịch sự, anh là người có nhân phẩm đáng tin mà điều dưỡng trưởng khoa giới thiệu. Một phần thì lại lặng lẽ ảo tưởng ra một số hình ảnh khiến cô hoảng loạn, ví dụ như liệu Tào An có đột nhiên đến gần cưỡng ép cô không, liệu anh có lái xe mãi đến vùng ngoại ô rồi…
Thế nên câu nói hai chúng ta không hợp nhau của cô là câu nói thật lòng, Tào An càng phù hợp với một cô bạn gái có tâm lý mạnh mẽ hơn cô, một người phụ nữ hoàn toàn không hề sợ hãi vẻ bề ngoài của anh mà có thể thản nhiên thưởng thức một khía cạnh lịch lãm khác của anh.
“Khó trả lời lắm sao?”
Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói bình thản của anh.
Giang Đào cứng đờ ngẩng đầu.
Ánh đèn đường chiếu lên gương mặt cô, mà cô lại chỉ có thể thấy được đường nét trên gương mặt Tào An.
“Em có ghét không?” Tào An nâng tay trái lên che bớt ánh đèn cho cô, anh làm thế vừa có thể khiến đôi mắt của cô điều dưỡng nhỏ bớt khó chịu, vừa có thể khiến cô nhìn thấy rõ anh.
Bối cảnh ban đêm càng tôn lên khí chất cho anh, nếu anh đổi thành làn da trắng trẻo, vóc người cao gầy thì anh sẽ trông giống một con ma cà rồng.
Nhưng thân hình anh lại cường tráng, làn da màu lúa mạch tràn ngập sự hoang dại, thế nên trong mắt Giang Đào anh vẫn là con sói to lớn hung dữ kia.
Ban đêm khiến sói càng nguy hiểm hơn.
Giang Đào chỉ đối diện một giây thôi đã không duy trì được nữa, cô nhanh chóng quay mặt đi và lùi về sau hai bước.
Cô điều dưỡng nhỏ căng thẳng nắm chặt túi xách và điện thoại di động, cứ như đang bị ai ức hiếp vậy.
Ở phía xa có người đứng nhìn.
Tào An dựa lên thân xe Jeep màu đen, đôi tay đút trong túi quần, một chân hơi cong, một chân duỗi thẳng, đây là một tư thế thả lỏng thoải mái. Ít nhất trong mắt người qua đường chỉ nhìn được nửa bóng dáng của anh sẽ thấy anh đang nói chuyện với cô gái, chứ không phải đang chặn đường cướp bóc.
Vì khoảng cách giữa hai người giãn ra nên Giang Đào thả lỏng hơn đôi chút, cô đi về phía cột đèn, cứng đờ tựa lên nó, đưa lưng về phía anh hỏi: “Lúc nãy anh vừa lái xe vừa gõ chữ đấy à?”
Tào An: “Không phải, tin nhắn đầu tiên đã được soạn sẵn từ trước rồi, khi em cầm điện thoại tôi đang dừng xe ở chỗ đậu xe, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy em.”
Giang Đào đã hiểu, bảo sao anh lại biết cô không vui.
Dù có nói thế nào thì anh cũng là một người chú ý an toàn giao thông, phần lý trí này của anh khiến Giang Đào cảm thấy chuyện theo đuổi này có thể thương lượng lại.
Cô nắm chặt điện thoại di động, trả lời câu hỏi vừa nãy của anh: “Tôi không hề ghét anh nhưng tôi cũng thực sự sợ anh, tôi biết như vậy không đúng nhưng tôi không thể kiểm soát được.”
Giống như người làm việc trên cao, dù công tác an toàn lao động có làm tốt đến đâu thì người làm vẫn phải vượt qua được rào cản tâm lý.
Tào An: “Tôi hiểu rồi, giống như tôi biết em sợ tôi, cách làm chính xác nhất là chủ động giữ khoảng cách với em, cũng chính vì như vậy nên tôi mới thấy tiếc nuối.”
Giang Đào: “Cô Vương nói lúc trước anh không hề như vậy, bây giờ là vì anh đang muốn nhanh chóng kết hôn sao?”
Tào An: “Không gặp được người phù hợp nên có độc thân mãi cũng chẳng sao, gặp được người hợp ý mình nên muốn thử một lần.”
Giang Đào: …
Thế này là đang trách cô, trách cô hợp ý anh à?
Tào An nhìn góc nghiêng của cô điều dưỡng nhỏ, suy tư mấy giây rồi nói: “Tôi nghiêm túc đấy, nếu em ghét tôi thì tôi sẽ không bao giờ liên lạc với em nữa, cũng sẽ lập tức huỷ kết bạn với em. Nếu em không ghét tôi thì chứng minh tôi vẫn còn khả năng để vun vén thêm tình cảm, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy khả năng này, hy vọng điều dưỡng Giang sẽ cho tôi một cơ hội.”
Giang Đào liếc mắt nhìn ra phía sau.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy khả năng này? Chẳng lẽ đối tượng xem mắt trước đấy của Tào An ngoại trừ không hợp mắt của anh ra thì còn có thái độ và hành động tỏ ra không ưa anh ư?
Hình như hơi đáng thương.
“Không còn sớm nữa, bà ngoại còn đang đợi em, em