Khoa điều trị nội trú vào ban đêm yên tĩnh hơn ban ngày nhiều. Nhưng trong phòng bệnh lại có tiếng động vang lên, có người ho khan, có người xả nước trong phòng vệ sinh.
Bệnh nhân ở giường số hai trong phòng bệnh số bảy bấm chuông.
Giang Đào vừa mới vào phòng bệnh, người nhà đến chăm người bệnh đã đi đến chỗ cô ngay, vẻ mặt đầy căng thẳng bảo: “Cô điều dưỡng ơi, ba tôi nói miệng vết thương của ông ấy ngứa quá, khó chịu không ngủ được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào: “Anh đừng sốt ruột, để tôi kiểm tra thử.”
Tuy tuổi cô còn trẻ nhưng nét mặt lại điềm đạm và bình tĩnh giống như thể dù có xảy ra tình huống bất ngờ nào thì cô cũng có thể giải quyết được, người nhà bệnh nhân thấy cô đáng tin nên cũng không nói gì nhiều mà bám sát theo sau lưng cô.
Đi đến trước giường bệnh, Giang Đào đã đeo khẩu trang lên, cô vừa hỏi bệnh tình vừa mở băng gạc trên vết thương của bệnh nhân ra.
Ban ngày bệnh nhân vừa mới được làm phẫu thuật dạ dày, hiện tại miệng vết thương đang có một ít dịch.
“Cô điều dưỡng, tình trạng của tôi không sao chứ?” Bệnh nhân là nam năm nay sáu mươi tuổi nên rất lo lắng.
Giang Đào dùng giọng ôn hoà giải thích ngắn gọn tình hình: “Không có vấn đề gì lớn, dùng dung dịch sát trùng vệ sinh sạch sẽ là sẽ thoải mái hơn thôi.”
Người nhà bệnh nhân động viên ông cụ, ghé đến xem thao tác của Giang Đào, thấy động tác của cô điều dưỡng lưu loát, hàng lông mi dài rủ xuống không chớp mắt lấy một cái, chỉ một lát sau cô đã làm xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi thu dọn xong đồ dùng y tế, Giang Đào lại nhẹ nhàng phổ biến cho người nhà bệnh nhân biết về các loại triệu chứng bệnh này, xác định chắc chắn hai người đều không có vấn đề gì nữa thì cô mới xoay người đi ra ngoài.
Giường số ba bên cạnh đã kéo rèm che, nhưng bên trong có ánh đèn của điện thoại di động.
Giang Đào kéo rèm che ra.
Người nằm giường số ba là một cậu học sinh cấp ba mười sáu tuổi, đeo một cái kính gọng mỏng nhìn trông có vẻ điềm đạm nho nhã.
Giang Đào: “Ca phẫu thuật đầu tiên của em diễn ra vào tám giờ sáng mai, mau ngủ đi, phải nghỉ ngơi cho tốt vào.”
Cậu chàng kia nhìn thấy Giang Đào là cả khuôn mặt đỏ bừng, cậu ta lập tức bỏ điện thoại di động xuống kéo chăn lên che kín đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Đào muốn cười lắm, ngày mai cậu nhóc này sẽ phải làm phẫu thuật cắt trĩ, ba tiếng trước cô kiểm tra cho cậu nhóc này, da mặt cậu ta mỏng quá nên xấu hổ mãi thôi.
Nhưng trong cái ngành điều dưỡng y tế này là phải trực tiếp đối mặt với cơ thể của người bệnh, người tốt nghiệp chưa được bao lâu như Giang Đào còn thấy không ít cơ thể người bệnh, huống chi là những người có đã làm trong nghề lâu năm?
Người bệnh hoàn toàn không cần nghĩ quá nhiều, bởi vì đại đa số bác sĩ và điều dưỡng chỉ nhìn thấy những vị trí cần khám và chữa trị chứ không phải nhân cơ hội này để tọc mạch đời tư của người khác.
Đâu có gì hay đâu mà nhìn, ít nhất ở chỗ của Giang Đào, cô thật sự không cảm thấy những bộ phận đấy có gì đẹp đẽ, bất kể là nam hay nữ.
.
Khoảng tầm tám giờ, các điều dưỡng tập hợp lại để giao ban.
Có đồng nghiệp nháy mắt với Giang Đào: “Vừa nãy lúc tôi lên đây có thấy một người đang ngồi dưới đại sảnh tầng một, có phải là đến để đón cô không thế? Hôm trước tôi nhìn thấy anh ấy đưa cô đi làm đấy.”
Ngành điều dưỡng y tế này có tính chất đặc thù riêng song mức độ hóng hớt lại không thua kém gì những ngành nghề khác.
Giang Đào còn chưa kịp nói câu nào thì điều dưỡng trưởng khoa Vương Hải Yến đã nghiêm túc nói: “Nhiều chuyện ít thôi, hôm nay cô phải tiếp nhận hai người bệnh đấy…”
Có Vương Hải Yến hỗ trợ, Giang Đào thành công thoát khỏi trung tâm buôn chuyện, làm xong nhiệm vụ của mình cô chạy vào phòng thay quần áo.
Trước khi rời khỏi phòng thay quần áo, Giang Đào đứng soi gương.
Các đồng nghiệp đều ngưỡng mộ làn da của cô đẹp, dù có trực ban ca đêm thì da cũng không xuất hiện vấn đề như da xỉn màu hay nổi mụn, nhưng vành mắt của Giang Đào vẫn biến thành màu đen sau một ca trực đêm, trong mắt có thêm chút tơ máu, có nhìn thế nào cũng thấy tiều tuỵ.
Trong túi của Giang Đào có để chút đồ trang điểm đơn giản, trước kia vì để bà ngoại không lo lắng mà ngày nào cô cũng trang điểm để da của mình hồng hào hơn.
Nhưng hôm nay dưới tầng có một đối tượng xem mắt có hứng thú với cô, Giang Đào không trang điểm gì mà mang gương mặt phờ phạc này xuống tầng.
Đi ra khỏi thang máy, ánh mặt trời bên ngoài của kính chiếu rọi, mùa xuân đã chính thức đến rồi, mấy ngày gần đây bầu trời quang đãng và thời tiết rất tốt.
Giang Đào vừa mới kết thúc ca trực đêm không quen với ánh sáng như vậy cho lắm, cô nheo mắt, lúc mở mắt ra lại thấy Tào An đứng trước băng ghế dài.
Giang Đào hơi bước nhanh hơn đến bên cạnh anh.
Tào An: “Em đã ăn sáng chưa?”
Giang Đào: “Hơn sáu giờ sáng căng tin đã phát bữa sáng rồi, chẳng lẽ anh chưa ăn à?”
Tào An: “Hơn sáu giờ anh cũng đã ăn rồi.”
Giang Đào gật đầu, chỉ sợ Tào An còn muốn mời cô đi ăn sáng.
Lên xe, Tào An đưa cho cô một cái bịt mắt còn chưa bóc lớp vỏ nilon bên ngoài, là loại có hình con thỏ hoạt hình đáng yêu, nền màu trắng tinh, chỉ có hai cái tai nho nhỏ, mặt thì màu hồng phấn.
“Ngày cá tháng tư năm ngoái em họ tôi tặng tôi cái này, xung quanh tôi không có ai biết dùng cái này, tặng em đấy.”
Giang Đào có hơi tò mò về con gái của điều dưỡng trưởng khoa, cô nhóc này cũng to gan thật đấy, lại dám tặng cái này cho Tào An.
Suy nghĩ thấy Tào An có giữ lại cái bịt mắt này cũng không có chỗ dùng, hơn nữa cũng chẳng phải thứ gì quý giá, Giang Đào không khách sáo nữa: “Rất đáng yêu, cảm ơn anh nhiều.”
Tào An: “Bên ngoài đang tắc đường mất rồi, em ngủ một lúc trước đi, đến nơi tôi sẽ gọi em.”
Hai người phải lái xe về phía đông, vừa hay lại đúng hướng ánh mặt trời chiếu đến, nếu Tào An đã chủ động khuyên cô nghỉ ngơi thì Giang Đào cũng phối hợp lấy bịt mắt ra, đeo lên rồi ngả người dựa ra sau ghế.
Tào An nhắc nhở cô: “Em có thể hạ ghế xuống, ở ngay bên tay phải của em ấy.”
Lần này anh không chỉnh giúp cô.
Giang Đào càng thích khoảng cách như vậy hơn, cô đeo bịt mắt nghiêng đầu về phía anh: “Không sao đâu, đi một lúc là đến nơi rồi.”
Ánh mắt của Tào An dừng lại trên mặt cô mấy giây.
Bịt mắt che đi đôi mắt phờ phạc của cô điều dưỡng, chỉ còn nửa gương mặt trắng nõn là lộ ra ngoài.
Đôi môi của cô nhỏ nhắn mà đầy đặn, hiện ra màu hồng phấn tự nhiên và trơn bóng.
Cô điều dưỡng nhỏ mở to mắt sợ anh, bây giờ lại càng giống bịt tai trộm chuông, tự cho là mình đang an toàn, thả lỏng lộ ra vẻ mặt này với anh.
Không phải Tào An muốn làm trùm xã hội đen đâu nhưng Giang Đào trước mặt lại luôn khiến anh tự tưởng tượng ra một số hình ảnh không được hợp pháp cho lắm.
Anh khởi động xe ô tô.
Thân xe rung lên, che giấu đi nhịp tim đập như trống dồn của Giang Đào.
Tuy cô không nhìn thấy nhưng trong mấy giây vừa rồi cô lại cảm nhận được rõ ràng Tào An còn đang nhìn cô, nếu không phải Tào An lập tức lái xe thì cô đã không nhịn được tháo bịt mắt ra rồi.
Có lẽ cô không nên đeo bịt mắt.
May mà hôm nay đã là thứ năm, ngày mai cô cũng được nghỉ, chỉ cần chịu được qua cuối tuần này là giữa cô với Tào An sẽ không còn liên hệ gì nữa.
.
Chạng vạng ngày thứ sáu, Giang Đào hẹn đi ăn với Phương Nhuỵ, ăn xong rồi cùng nhau đi chọn quần áo mặc cho mùa xuân.
Phương Nhuỵ: “Hoa đào ở hồ Phỉ Thúy đã nở hết rồi đấy, trên vòng kết nối bạn bè có rất nhiều người đang khoe ảnh đẹp, đáng tiếc là cuối tuần này cậu phải đi làm, nếu không thì bọn mình đã cùng đi chụp ảnh rồi.”
Phương Nhuỵ vừa lật những bộ quần áo trên kệ vừa tiếc nuối nói.
Giang Đào: “Cậu hẹn người khác