“Hôm nay là ngày cuối tuần, ánh mặt trời xán lạn như vậy, Tào đại ca không hẹn cậu đi chơi hả?”
Trong công viên hồ Phỉ Thúy, Phương Nhụy khoác cánh tay Giang Đào, nháy mắt mờ ám.
Giang Đào: “Anh ấy toàn chọn hôm tớ nghỉ cả ngày để hẹn hò, tối nay tớ có ca trực.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thật là chu đáo đó nha, tuần vừa rồi có tiến triển gì mới không?”
“Không khác trước kia lắm, đưa đón một ngày hai lần, trên đường đi tán gẫu vài chuyện vu vơ.
Phương Nhụy: “Không phải chứ? Cuối tuần trước anh ấy còn đến giúp bà ngoại làm cá, tớ còn tưởng tuần này hai người các cậu sẽ có tiến triển thần tốc nữa cơ, tối thiểu thì cũng nắm tay gì đó chẳng hạn.”
Giang Đào: “Đâu có nhanh như vậy chứ.”
Phương Nhụy: “Nhanh gì mà nhanh, không tính tới lần đầu tiên hai người ăn cơm với nhau mà tính từ lần thứ hai cậu đồng ý thử tiến tới với anh ấy thì hai người đã tiếp xúc với nhau được cỡ một tháng rồi nhỉ. Tớ kể cậu nghe, có ông đi xem mắt ba lần đã dám lôi nhau ra nhà nghỉ rồi ấy chứ, Tào đại ca tấn công dồn dập cỡ đó, ngay cả bà ngoại cũng đã bị anh ấy chinh phục, tớ còn tưởng đứng trước một quả đào non mềm mọng nước như cậu thì anh ấy phải táo bạo hơn nhiều cơ, nào là đè lên xe đè lên tường gì đó nè, với vóc dáng nhỏ nhắn của cậu thì anh ấy đè một phát đố cậu thoát được đấy.”
Giang Đào bị cô ấy nói đến mức hoảng hốt, may là….
“Anh ấy không phải loại người như vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoại trừ khuôn mặt có khí chất hung dữ như sói ra thì lời nói và hành động của Tào An đều vô cùng lễ độ, không biết nói những lời màu mè hoa mỹ, cũng không cố ý tiếp xúc thân thể với cô. Thậm chí, nếu không phải Tào An cứ nhất quyết kiên trì đưa đi đón về, chỉ nhìn vào mỗi lịch sử trò chuyện Wechat của bọn họ, toàn bộ chỉ có mấy câu đối thoại nhạt toẹt nào là: “Tôi tới rồi”, “Được, đợi lát nữa gặp” thì quan hệ của bọn họ càng giống mối quan hệ giữa tài xế taxi và hành khách chứ không phải là hai bên xem mắt đã khá là quen thân.
Phương Nhụy cười xấu xa hai tiếng, kéo cô đi đến chỗ ít người, thuận tiện thì thầm: “Tào đại ca không phải loại người như vậy ấy hả? Vậy nếu đêm nay anh ấy đột nhiên hôn cậu thì cậu có cảm thấy phản cảm hay không?”
Mặt Giang Đào càng nóng hơn, ghét bỏ hất cánh tay chị em tốt của mình ra: “Sao cậu cứ luôn nghĩ đến mấy chuyện không nghiêm túc này vậy.”
Phương Nhụy dính chặt lấy cô ấy như băng dán cá nhân: “Tớ đang giúp cậu phân tích tình cảm đấy nhé.”
Giang Đào bịt tai né tránh.
Phương Nhụy: “Tuy rằng cậu không chịu nói nhưng qua thái độ của cậu tớ đã hiểu rõ rồi, khà khà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Đào chạy đến bên hồ ngắm mấy con thủy điểu.
Phương Nhụy: “Ôi chao, người có đối tượng hẹn hò mới ngắm chim uyên ương chứ người độc thân như tớ nào chịu nổi.”
Giang Đào: “…”
Đó không phải chỉ là một đôi vịt trời thôi sao, đâu phải chim uyên ương gì chứ.
…
Buổi chiều Giang Đào ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ, năm rưỡi mới thức dậy, cùng ăn cơm tối với bà ngoại.
Đồng hồ điểm bảy giờ, Tào An đúng giờ đứng ở ngoài cửa sổ. Giờ này bà ngoại cũng đã ra ngoài, thời tiết ấm áp hơn, nhóm khiêu vũ quảng trường của các cụ ông cụ bà càng hăng hái hơn.
Giang Đào khóa cửa cẩn thận.
Tào An đứng phía trước chiếc xe việt dã màu đen, nhìn thấy cô, anh vòng qua mở cửa chỗ ngồi cạnh ghế lái.
Anh vẫn như thường lệ nhưng đêm nay lúc Giang Đào bước về phía anh từng bước một, không hiểu sao trong đầu lại nhớ tới mấy lời chọc ghẹo của Phương Nhụy, đè lên tường thì cô hiểu nhưng đè lên xe nghĩa là gì chứ? Đè cả người lên trên xe?
Đừng thấy mui xe của chiếc xe này chỉ cao bằng Tào An, trước mặt Giang Đào lại không khác gì một bức tường.
Giang Đào tự cảm thấy rằng cô không hề để lộ ra biểu tình rối rắm lung tung gì trên mặt cả.
Nhưng cô nàng điều dưỡng nhỏ bé trong mắt Tào An vẫn dè dặt như lần đầu gặp gỡ, đôi mắt đen láy, long lanh nước nhìn trái ngước phải nhưng không dám nhìn thẳng mặt anh.
Đến gần rồi, thấy đỉnh đầu cô mới cao đến cổ mình, Tào An có thể hiểu được sự căng thẳng của cô.
Anh rất cao, hơn nữa với khuôn mặt này của anh cô có thể đồng ý qua lại với anh là đã rất dũng cảm rồi.
“Hôm nay tôi gặp dì út, dì ấy hỏi tôi có phải vẫn đang theo đuổi em hay không, tôi nói phải.”
Sau khi lên xe, Tào An gợi chủ đề nói chuyện.
Giang Đào cũng không ngoài ý muốn: “Rất nhiều đồng nghiệp đều từng thấy anh đưa đón tôi, nhất định cô Vương cũng nghe nói đến.”
Tào An: “Dì ấy có tìm em hỏi chuyện gì linh tinh không?”
Giang Đào nở một nụ cười, nhìn vào cửa kính xe nói: “Bà ấy hỏi có phải anh vẫn đang quấy rầy tôi hay không, nếu đúng bà ấy sẽ giúp đỡ giải quyết.”
Tào An không hỏi cô trả lời thế nào mà chuyển chủ đề tán gẫu sang chuyện hoa cỏ: “Bên mẹ tôi trồng hai chậu hoa mẫu đơn, đã có hai bông nở hoa rồi, mẫu đơn ở vườn bách thảo bên kia chắc cũng bung nở rồi, ngày mốt có muốn đi ngắm không? Đưa bà ngoại theo cùng.”
Những cánh hoa đào hoa mai đã rơi rụng, mẫu đơn thược dược lại sắp đương độ khoe sắc, hơn nữa phần lớn cây cối đều đã xanh mơn mởn, vườn bách thảo hấp dẫn ngày càng nhiều du khách.
Giang Đào: “Đi chứ, lúc nào về tôi hỏi xem ý bà ngoại thế nào.”
Đưa Giang Đào đến bệnh viện xong, Tào An lái xe đến chỗ ông cụ.
Mới tám giờ tối, ông cụ còn đang đi dạo quanh vườn bách thảo, một con Border Collie đen trắng lẽo đẽo bên cạnh, nhìn thấy Tào An thì lập tức chạy tới.
Tào An vuốt ve đỉnh đầu con Border Collie.
Ông cụ: “Sao lại đến đây vào ban đêm thế này?”
Tào An: “Ban ngày bận quá, ban ngày hay ban đêm gì cũng đến trò chuyện với ông.”
Ông cụ: “Bận theo đuổi bạn gái hả? Vậy cháu cứ việc bận, ông không cần cháu đến trò chuyện cùng.”
Cho dù cháu trai không thích nói chuyện nhưng đột nhiên tuần trước lại đưa theo một con cá, ông ấy ít nhiều gì cũng đoán ra được.
Tào An cũng không phủ nhận.
Ông cụ: “Nhà chúng ta đều là người đàng hoàng, cháu cũng phải đàng hoàng đứng đắn theo đuổi con gái người ta, đừng có học theo mấy thói lưu manh. Như ba cháu ấy, ngay buổi đầu đã để lại ấn tượng cực kỳ xấu với mẹ cháu, theo đuổi những hai năm mới thành công.”
Tào An: “Cháu biết rồi ạ.”
Ngày hôm sau, ông cụ thức dậy lúc sáu giờ sáng, đứng trên ban công, vừa lúc nhìn thấy cháu trai chạy từ ngoài đường cái đến, mặc một bộ áo quần thể thao màu đen, tay dài chân dài, thân hình rắn chắc tràn đầy sức trẻ làm cho ông nhớ đến những năm tháng tuổi trẻ của mình.
Ông cụ đang bùi ngùi xúc động, bỗng nhiên nhìn thấy cháu trai dừng lại, một tay ôm bên phải bụng dưới, không thấy rõ trên mặt có vẻ đau đớn hay không, cuối cùng không chạy tiếp được nữa mà đi bộ về.
“Không sao chứ?” Ông cụ xuống tầng hỏi.
Tào An: “Không sao ạ, một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Chờ anh tắm rửa xong đi ra, quả nhiên triệu chứng đau bụng đã biến mất.
Hơn tám giờ anh đến bệnh viện đón Giang Đào tan ca đêm, hẹn kỹ thời gian xuất phát ngày mai. Sau đó, Tào An lái xe đến công trường.
Bụng lại đau âm ỉ thêm hai lần nữa nhưng không nghiêm trọng lắm nên Tào An cũng không để ý.
…
Trong vườn bách thảo, Giang Đào, Tào An chia ra đi hai bên bà ngoại, chậm rãi đi dạo loanh quanh.
Có bà ngoại ở đây, Giang Đào nhẹ nhõm không ít, Tào An thì chỉ chủ yếu đảm nhiệm vị trí thợ chụp ảnh.
Bởi vì thân hình cao lớn, Tào An hoặc khom lưng hoặc ngồi xổm xuống chụp, lần ngồi xuống này, cảm giác đau