Đối Tượng Xem Mắt Có Vẻ Ngoài Rất Dữ

Chương 22


trước sau


Sau khi làm thủ tục nhập viện, Giang Đào dẫn Tào An đi thẳng đến phòng bệnh.
 
Kể từ lúc có ký ức đến giờ, đây là lần đầu tiên Tào An nhập viện. Căn bệnh viêm ruột thừa cấp tính năm ngoái có thể xem như là lần ốm đau nặng nhất mà anh từng trải qua. Nhưng anh vẫn nghe theo lời khuyên của bác sĩ, áp dụng phương án điều trị bằng thuốc.
 
Các phòng bệnh gần đây liên tục có điều dưỡng đi ra đi vào, người nào người nấy bước đi vội vã như một cơn gió thoáng qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bước chân của Giang Đào cũng thoăn thoắt giống vậy, cô mặc bộ đồng phục điều dưỡng, mái tóc dài được buộc gọn gàng sau đầu, làm lộ chiếc cổ trắng ngần, thon thả của cô.
 
“Ở bên này.”
 
Đến trước cửa phòng bệnh số tám, Giang Đào cuối cùng cũng quay đầu nhìn Tào An, thuỳ tai ửng đỏ của cô đã khôi phục lại dáng vẻ như thường ngày, nét mặt thản nhiên, như thể Tào An chỉ là một bệnh nhân xa lạ như bao bệnh nhân khác mà cô từng tiếp nhận.
 
Tào An vẫn giữ im lặng đi theo cô.
 
Trong phòng bệnh đã có hai bệnh nhân vào ở.
 
Người được xếp ở giường số 2 là một ông chủ nhỏ, tuổi tác hơn ba mươi, buổi chiều anh ta sẽ được sắp xếp làm phẫu thuật sỏi mật, vợ anh ta đi cùng để tiện chăm sóc cho chồng nằm viện.
 
Còn người trú tại giường số 3 là một ông lão gầy gò đã hơn năm mươi tuổi, vừa làm phẫu thuật thoát vị thành bụng vào ngày hôm qua, người nhà chăm sóc bệnh nhân này là vợ ông ấy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, bốn người họ đều đang thức, trông thấy Tào An bước vào, dáng người cao to, cường tráng. Trong khi hai vợ chồng ông lão vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như không có gì xảy ra thì sắc mặt của đôi vợ chồng trung niên kia lại hiện rõ sự biến đổi, chính xác là cái kiểu không dám nhìn thẳng mà chỉ dám liếc nhìn một cách lén lút.
 
Giang Đào đã quen gặp cảnh ấy rồi, cô đứng ở cuối giường số 1 giới thiệu với Tào An: “Đây là giường của anh, tương ứng với tủ đựng đồ cá nhân số 1 bên này, quần áo và những đồ dùng cá nhân lặt vặt đều để trong đó, anh cố gắng giữ giường ngăn nắp sạch sẽ.”
 
“Điều khiển nâng hạ giường bệnh ở đây.”
 
Tào An gật đầu mấy cái.
 
Giang Đào: “Lát nữa đồ bệnh nhân của anh sẽ có người đưa qua đây. Ngày mai làm phẫu thuật, có người nhà đi theo chăm sóc không?”
 
Tào An: “Có.”
 
Giang Đào: “Được. Vào ban ngày, giường của người nhà chăm sóc bệnh nhân bị khoá lại nên là ban ngày chỉ dùng như ghế tựa thôi, buổi tối sẽ có người đến mở khoá. Anh nghỉ ngơi trước đi, lúc nào phải chuẩn bị cho ca phẫu thuật chúng tôi sẽ qua đây thực hiện các thao tác cần thiết, có việc gì thì cứ bấm chuông gọi điều dưỡng.”
 
Tào An: “Ừ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Giang Đào không dặn dò gì thêm, cô đi sang giường số 2 hỏi han ông chủ nhỏ đã ăn gì chưa. 
 
Ông chủ nhỏ: “Chưa ăn gì cả, tôi chỉ uống một tí nước thôi.”
 
Giang Đào xem giờ: “Trước ca phẫu thuật bốn tiếng cấm uống nước, vì sự an toàn của ca mổ nên trong thời gian tới anh hãy ngưng uống nước nhé, cố gắng nhịn một chút.”
 
“Cô yên tâm, chúng tôi nhớ hết mà.”
 
Giang Đào rời khỏi phòng bệnh.
 
Tào An thôi không nhìn nữa.
 
Giường của bệnh viện được thiết kế theo kiểu giường bệnh tiêu chuẩn. Ngay cả bệnh nhân bình thường còn thấy nó chật hẹp nữa là, chứ đừng nói đến người có vóc dáng cao to đến một mét chín như Tào An. Tào An nhìn giường bệnh một lượt rồi quả quyết xách cái ghế của người nhà qua, chẳng thà ngồi ghế còn hơn.
 
Ông chủ nhỏ giường kế bên trưng ra nụ cười gượng gạo, thử bắt chuyện với Tào An: “Chú em, cậu làm phẫu thuật gì thế?”
 
Tào An nhìn sang, nói tên bệnh: “Viêm ruột thừa.”
 
Ông chủ nhỏ: “Viêm ruột thừa ấy à, bệnh vặt thôi, cắt bỏ đi là không sao rồi. Tôi đây bị sỏi mật, cứ hễ một tí là nó đau như búa bổ, thật sự chịu không nổi luôn.”
 
Tào An tán gẫu với anh ta dăm ba câu.
 
Vợ ông chủ nhỏ: “Chú em này làm nghề gì vậy? Trông cậu oách ghê, lại đây, qua đây ăn miếng trái cây nè, của nhà chúng tôi bán đó.”
 
Tào An: “Tôi nhận thầu thi công công trình, trái cây thì không cần đâu, tôi cũng mang theo đây rồi.”
 
Ông chủ nhỏ: “Làm công trình ổn phết đấy nhỉ, mấy năm nay thành phố chúng ta đâu đâu cũng thấy xây dựng tòa cao ốc, nói chứ bên nhận thầu công trình chắc thu về cả bộn tiền ấy nhỉ.”
 
Miễn là có người thích tám chuyện thì phòng bệnh tự nhiên cũng thành một chốn xã giao thu nhỏ.
 
Tại quầy làm việc của điều dưỡng, Giang Đào vừa mới trở về đã bị các đồng nghiệp tụ tập xúm quanh hóng chuyện.
 
“Rốt cuộc bây giờ hai người đã đến giai đoạn quan hệ nào rồi, còn đang trong quá trình xem mắt hay đã phát triển thành hẹn hò chính thức?”
 
“Vẫn đang trong giai đoạn tiếp xúc.”
 
“Ha ha, hai người các cô cũng hài quá cơ, người ta xem mắt đều bắt đầu từ nắm tay trước, còn hai người trực tiếp cởi quần kiểm hàng luôn!”
 
Giang Đào tháo khẩu trang xuống, cô bình tĩnh sắp xếp các loại hoá đơn bày bừa trên bàn.
 
Cô vừa tưởng tượng ra cái cảnh làm vệ sinh da cho Tào An, có lẽ lúc ấy sẽ rất xấu hổ. Nhưng thân là một điều dưỡng, thật tình cô chẳng sợ bị chọc ghẹo vì điều đó. Cô làm công việc này đã ba năm, chưa nói đến có gặp hàng ngày hay không thì một tuần cũng xử lý chuyện đó mấy lần, cô gặp mãi thành ra đã chai sạn cảm xúc với nó từ lâu rồi.
 
Mọi người đều bận rộn, cười giỡn một trận thỏa thuê mới chịu buông tha cho Giang Đào.
 

 
Buổi trưa, Giang Đào ăn cơm hộp xong thì quay lại hai phòng bệnh do cô phụ trách dạo một vòng.
 
Tào An đã thay đồ bệnh nhân, bộ đồ của anh là size lớn nhất rồi, mặc vào trông hơi rộng, được cái không bị phát tướng giống người khác.
 
Lần này qua đây Giang Đào không đeo khẩu trang, cô dùng ngữ điệu giải quyết việc công hỏi anh: “Bụng có đau không?”
 
Tào An: “Vẫn ổn.”
 
Giang Đào gật đầu, quay người đi thẳng ra ngoài, lúc sắp đến cửa, một người từ bên ngoài thình lình lướt qua, bóng dáng lực lưỡng hơn Tào An một chút. Người đó có làn da màu lúa mạch, đôi mày và ánh mắt ông ấy toát ra vẻ hung dữ, khiến cô điều dưỡng Tiểu Đào không kịp trở tay, bị giật mình lùi lại hai bước, người cô thiếu chút nữa dán sát lên tủ đồ.
 
Khắp nơi trong bệnh viện đều có điều dưỡng đi qua đi lại, người vừa đến căn bản không để ý tới Giang Đào, cứ thế đi thẳng vào phòng nhìn quanh quẩn một lượt, nhìn thấy Tào An, ông ấy nở một nụ cười chẳng khác nào như không cười. Nhưng hễ là ai nhìn vào đều nghĩ ngay đến nụ cười hung tợn của kẻ ác nhân chuyên làm chuyện xấu: “Ba thấy bệnh ruột thừa này của con làm gì nghiêm trọng đến thế, trông con vẫn sức sống bừng bừng thế này cơ mà.”
 
Tào An thấy Giang Đào như người vô hình, cô cúi đầu hấp tấp rời đi. Anh chỉ cảm thấy bản thân mình vất vả, cực khổ suốt cả một tháng trời mới miễn cưỡng dành được một chút thiện cảm từ cô, giờ đây một chút đấy đã bị huỷ hoại bởi ba của anh.
 
Mặt anh không biểu cảm, ý là rất khó chịu: “Sao ba lại đến đây?”
 
Tào Chính Quân: “Ba cũng đâu muốn tới, chẳng qua do mẹ con diễn một màn ‘ba hiền con thảo’, làm ba phải đến bệnh viện một chuyến xem sao đấy chứ.”
 
Dứt lời, Tào Chính Quân cũng chả thèm giữ ý tứ với hai bệnh nhân khác trong phòng, ông ấy lấy điện thoại ra chụp một vòng xung quanh giường bệnh của con trai, cuối cùng ông ấy đi ra ngồi xổm sau lưng thằng con đang ngồi trên ghế, chụp một tấm ảnh chung không hề có tí nghiêm túc nào. Chụp xong ông ấy ngồi thẳng lên giường, phớt lờ âm thanh kháng nghị rất đỗi kỳ quái vì phải chịu sức nặng quá mức phát ra từ giường bệnh. Ông ấy mở Wechat, ngông nghênh gửi mớ ảnh chụp cho vợ, chứng minh mình đã đi thăm con trai rồi.
 
Tào An dời mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
 
Tào Chính Quân gửi xong tin nhắn, liếc mắt nhìn con trai, thấp giọng hỏi: “Nghe ông cụ nói gần đây con đang xem mắt, cô gái đó hiện đang là điều dưỡng ở bệnh viện này, hay con gọi nó qua đây cho ba nhìn thử.”
 
Tào An bặm môi, im lặng mấy giây mới đáp lại: “Không cần đâu.”
 

Tào Chính Quân: “Con xem mắt thất bại rồi? Đúng thế thật thì thôi khỏi.”
 
Tào An cũng chẳng giải thích.
 
Tào Chính Quân: “Không lẽ con cố tình giả bệnh để theo đuổi người ta tới tận bệnh viện đấy chứ?”
 
Tào An: “Ba tưởng bệnh viện là khách sạn, ai muốn vào ở là được vào à?”
 
Tào Chính Quân: “Chứ còn gì nữa. Ngày mấy làm phẫu thuật?”
 
“Ngày mai.”
 
“Cụ thể là lúc nào?”
 
“Không rõ.”
 
“Thế khi nào biết lịch phẫu thuật thì nói với ba một tiếng, ba qua đây sớm ký tên cho con.”
 
Tào An chẳng ư hử gì cả.
 
Tào Chính Quân cũng không biết nên nói gì, nếu con trai còn bé, ông ấy vẫn có thể dỗ dành con trai à đừng sợ rồi kể chuyện xưa gì đấy cho con nghe. Còn bây giờ thằng con lớn rồi, tướng tá cao to một mét chín, dẫn ra ngoài mà ai gặp cũng bị doạ cho hãi hùng, thiếu đều chạy té khói. Bắt Tào Chính Quân thủ thỉ mấy lời dỗ dành như thế làm ông ấy sởn hết cả da gà.
 
Miễn cưỡng ngồi ráng được mấy phút thì Tào Chính Quân đứng dậy ra về.
 
Giang Đào ở quầy làm việc của điều dưỡng nhìn thấy rõ ràng, đừng nói là cô, đến cả các đồng

nghiệp ai nấy vừa nhìn, ngay tức khắc đã đoán ra thân phận người kia chắc chắn là ba Tào An. Kiểu như nếu có ai đó nói hai người họ đi giám định ADN, kết quả không phải quan hệ cha con ruột thịt thì chắc chả ai thèm tin.
 
“Gen di truyền của nhà này trội ghê. Tiểu Đào này, mai mốt hai người thật sự về chung một nhà thì sinh con gái có lẽ sẽ giống cô, sinh con trai chắc chắn là một thằng cu đại ca con.”
 
“Chứ sao nữa, dẫn ông chồng đại ca với đại ca con đi dạo phố, nghĩ tới thôi đã thấy khí thế ngút trời rồi, đi đến đâu là lấn áp đến đó.”
 
Giang Đào lấy điện thoại ra.
 
Tào An: Đó là ba tôi, ông ấy dọa sợ em rồi à?
 
Giang Đào: Vẫn ổn, chỉ là ông ấy xuất hiện đột ngột quá, tôi chưa kịp làm xong công tác chuẩn bị.
 
Lần đầu tiên cô gặp Tào An cũng đâu đến nỗi bị dọa hết hồn giật ngược về sau như thế, lần này là hoàn toàn ngoài ý muốn.
 
Giang Đào: À đúng rồi, anh đã nói cho ông ấy biết quan hệ của chúng ta chưa?
 
Sau khi Tào An phẫu thuật xong, có khả năng người nhà của anh sẽ đến thăm, khi ấy Giang Đào không muốn lấy thân phận là đối tượng xem mắt để bị người nhà anh quây quanh dò xét, hỏi han các thứ.
 
Tào An: Vẫn chưa, tôi không muốn gây thêm phiền toái cho em, về sau có cơ hội sẽ chính thức giới thiệu với họ sau.
 
Cơ hội mà anh nói, tất nhiên là đã xác định quan hệ yêu đương của hai người rồi.
 
Trong phút chốc, nhịp tim Giang Đào đập nhanh hơn chút.
 
Trò chuyện cách một cái màn hình sẽ khiến con người ta nói chuyện thoải mái hơn là đối mặt nói chuyện trực tiếp, đối tượng xem mắt trước đây của cô tuy không khéo ăn nói nhưng trên Wechat anh ta lại thẳng thắn khen cô xinh đẹp.
 
Còn Tào An thì không như thế, đôi khi anh sẽ tỏ rõ quan điểm rằng, anh không bao giờ từ bỏ mục tiêu trở thành người yêu chính thức của cô, thế mạnh của riêng anh được ẩn giấu dưới những câu từ đơn giản và lịch sự.
 
Hai giờ chiều, ông chủ nhỏ ở giường số 2 đi làm phẫu thuật.
 
Sau một hồi bận rộn, Giang Đào gửi cho Tào An một tin nhắn đính kèm bản sao chép về phạm vi vệ sinh da trong phẫu thuật viêm ruột thừa và những lưu ý cần thiết của vệ sinh da trước phẫu thuật.
 
Cô nhắn tiếp một tin bổ sung: Thông thường điều dưỡng sẽ trực tiếp gặp mặt trao đổi những thông tin này cho bệnh nhân, chúng ta là người quen, tôi sợ anh không kịp chuẩn bị tâm lý nên nhắn trước để anh biết chừng.
 
Rất nhiều người đều không có cơ hội hiểu rõ về thuật ngữ ‘vệ sinh da’ này, mãi cho đến khi bản thân hoặc người nhà đi cùng tiếp nhận làm phẫu thuật.
 
Văn bản được trình bày rõ ràng, rành mạch và dễ hiểu. Tào An nhanh chóng xem xong, anh đã bất ngờ khi đọc đến mục phạm vi được vệ sinh trong văn bản ‘đường nối từ trên đi xuống ở sườn trái và phải, xuống tới chính giữa phía trên của một phần ba bắp đùi’, rồi lại ngạc nhiên bởi thông tin ẩn ý ở phần tài liệu này.
 
Anh hỏi: Em tới thực hiện thao tác vệ sinh da cho tôi hả?
 
Giang Đào: Đúng vậy, tôi chịu trách nhiệm làm công tác chuẩn bị trước phẫu thuật và chăm sóc hậu phẫu cho tất cả các bệnh nhân ở phòng bệnh số bảy và số tám.
 
Tào An cứ xoá đi nhập lại nhiều lần mới tìm được câu hỏi phù hợp nhất: Là dì cố tình sắp xếp cho tôi ở bên này? Nếu vậy thì để tôi nói lại với dì ấy.
 
Giang Đào: Đừng nghĩ nhiều, sau khi anh vào khoa điều trị nội trú, trong mắt tôi anh cũng chỉ là một bệnh nhân bình thường như bao người thôi.
 
Cô có thể hiểu sự sắp xếp của điều dưỡng trưởng khoa.
 
Bà ấy sắp xếp cho Tào An bên chỗ cô, cô sẽ hơi ngại. Nhưng nếu sắp xếp anh qua chỗ các đồng nghiệp khác, lỡ họ biết cô và Tào An đang xem mắt, ai da mặt mỏng cũng sẽ thấy khó xử, còn người da mặt dày có thể sẽ nói mấy câu trêu chọc anh. Dù họ không có ác ý nhưng Giang Đào với tư cách là người nghe, hóng hớt lại không khỏi lúng túng theo một cách khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Không phải Giang Đào cố tình nghĩ xấu cho đồng nghiệp, mà là nhất nhiều chuyện cười kinh điển trong ngành y tế đều xuất phát từ biểu hiện tương tác giữa bệnh nhân và điều dưỡng.
 
Bản thân họ không có ý đồ xấu, những thông tin về danh tính của bệnh nhân cũng được giấu kín bưng. Nhưng Giang Đào có quan hệ đặc biệt với Tào An nên tính chất của chuyện này trở nên đặc biệt hơn.
 
Vậy nên, đích thân cô thực hiện thao tác chuẩn bị cho anh là thích hợp nhất, chỉ cần cô và Tào An không xấu hổ, ‘quả dưa’ sẽ này tự khắc lăn nhỏ lại.
 
Cô điều dưỡng Tiểu Đào đã bày ra vẻ chuyên nghiệp, bài bản thì anh Tào An với vai trò là bệnh nhân bình thường tự nhiên cũng phó mặc theo sự sắp xếp chuyên nghiệp của cô: Được, hãy báo trước cho tôi năm phút trước khi em đến.
 

 
Bốn rưỡi chiều, Giang Đào chuẩn bị đến phòng bệnh.
 
Vương Hải Yến quả nhiên gọi ba điều dưỡng thực tập đến, bà ấy không đi theo đến phòng bệnh số tám mà ở lại quầy làm việc điều dưỡng tạm thời giảng bài: “Hiện tại ba người các cô vẫn còn ngại ngùng, lúng túng khi thực hiện thao tác vệ sinh da cho các bệnh nhân nam, cứ ngượng ngùng như thế rất lãng phí thời gian. Hôm nay sẽ để các cô tận mắt chiêm ngưỡng sự thể hiện chuyên nghiệp của Giang Đào. Giang Đào em nói xem, em có thể hoàn thành việc này trong vòng mấy phút.”
 
Ba cô điều dưỡng trẻ tuổi vừa mỉm cười vừa nhìn Giang Đào bằng ánh mắt nể phục.
 
Vẻ mặt Giang Đào bình thường: “Thời gian dài hay ngắn sẽ tùy thuộc vào độ rậm lông của bệnh nhân, nếu suôn sẻ thì chừng hai phút là đủ rồi.”
 
Vương Hải Yến: “Được, em qua phòng bệnh đi, tôi sẽ bắt đầu tính thời gian khi em bước vào phòng.”
 
Giang Đào cầm cái túi vệ sinh da dùng một lần lên rồi đi thẳng đến phòng bệnh, khẩu trang của cô vẫn để trong túi, lúc vào cửa cô vẫn chưa đeo lên.
 
Những bệnh nhân khác trong phòng đều đã nghỉ ngơi, Giang Đào nhìn Tào An đang dựa vào giường, cô đặt cái túi vệ sinh da lên tủ để đồ, đeo khẩu trang lên, vừa kéo màn che vừa nói: “Anh chuẩn bị xong thì cởi quần ra đi, cởi đến đầu gối nhé, tháo hết toàn bộ cúc áo luôn.”
 
Tấm màn màu xanh bao quanh lấy chiếc giường một cách kín đáo, Giang Đào lấy túi đồ vệ sinh qua, cúi đầu mở túi bày vật dụng ra, tự làm công tác chuẩn bị nhưng tầm mắt cô hầu như đã dừng lại trên người Tào An.
 
Cô phải chuyên nghiệp, còn Tào An phối hợp.
 
Giang Đào ngửi được hương sữa tắm tươi mát từ người anh, cô ngẩng đầu.
 
Tào An thế mà đã chuẩn bị băng gạt, anh quấn trước lên người mấy vòng, chỉ hở ra một đoạn nhỏ ở phần đáy.
 
Sự chuẩn bị này cũng có nghĩa là nhân lúc cô chưa đến, anh đã đánh mất bản năng kiểm soát cơ thể mình.
 
Nếu đã không còn cách nào khác để che giấu, vậy anh đành bù đắp chúng trong khả năng cho phép.
 
Có khi càng che nó lại càng lộ. 
 
Giang Đào sững sờ mất mười mấy giây, đến khi phản ứng lại cô lập tức ép bản thân dằn cơn sóng gió trong lòng xuống, cúi đầu bôi bột talc y tế cho Tào An.
 
Lúc bắt đầu tay cô có hơi run, may mắn là sau khi bôi xong thì cô cũng lấy lại bình tĩnh.
 
Trong quá trình cô thao tác, Tào An vẫn luôn nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
 
Công việc vệ sinh da hoàn tất, Giang Đào thu dọn xong những đồ đạc do cô chịu trách nhiệm, rủ mắt nói: “Anh tự thu dọn nhé.”
 
Tào An kéo chăn qua: “Ừ.”
 
Giang Đào vén rèm đi ra ngoài, lúc thấy bóng dáng cô bước ra khỏi phòng số tám, điều dưỡng trưởng khoa Vương Hải Yến cũng bấm nút tạm dừng của đồng hồ bấm giờ, ba cô điều dưỡng trẻ tuổi sắp tới nhìn thử, họ thấy rõ mặt đồng hồ hiển thị thời gian là một phút bốn mươi tám giây.
 
“Wow, chị Tiểu Đào thao tác nhanh quá.”
 
“Tin đồn không sai chút nào.”
 
Giang Đào vẫn cố duy trình sự bình tĩnh cho đến khi cô bước vào nhà vệ sinh, sau khi đi vào, cô lập tức tháo khẩu trang xuống, lưng tựa vào ván cửa, tay chân mềm nhũn.
 
Vượt quá sức chịu đựng của cô rồi, thế quái nào mà mọi chuyện lại phát triển thành như vậy chứ.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện