Sau khi làm thủ tục nhập viện, Giang Đào dẫn Tào An đi thẳng đến phòng bệnh.
Kể từ lúc có ký ức đến giờ, đây là lần đầu tiên Tào An nhập viện. Căn bệnh viêm ruột thừa cấp tính năm ngoái có thể xem như là lần ốm đau nặng nhất mà anh từng trải qua. Nhưng anh vẫn nghe theo lời khuyên của bác sĩ, áp dụng phương án điều trị bằng thuốc.
Các phòng bệnh gần đây liên tục có điều dưỡng đi ra đi vào, người nào người nấy bước đi vội vã như một cơn gió thoáng qua.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bước chân của Giang Đào cũng thoăn thoắt giống vậy, cô mặc bộ đồng phục điều dưỡng, mái tóc dài được buộc gọn gàng sau đầu, làm lộ chiếc cổ trắng ngần, thon thả của cô.
“Ở bên này.”
Đến trước cửa phòng bệnh số tám, Giang Đào cuối cùng cũng quay đầu nhìn Tào An, thuỳ tai ửng đỏ của cô đã khôi phục lại dáng vẻ như thường ngày, nét mặt thản nhiên, như thể Tào An chỉ là một bệnh nhân xa lạ như bao bệnh nhân khác mà cô từng tiếp nhận.
Tào An vẫn giữ im lặng đi theo cô.
Trong phòng bệnh đã có hai bệnh nhân vào ở.
Người được xếp ở giường số 2 là một ông chủ nhỏ, tuổi tác hơn ba mươi, buổi chiều anh ta sẽ được sắp xếp làm phẫu thuật sỏi mật, vợ anh ta đi cùng để tiện chăm sóc cho chồng nằm viện.
Còn người trú tại giường số 3 là một ông lão gầy gò đã hơn năm mươi tuổi, vừa làm phẫu thuật thoát vị thành bụng vào ngày hôm qua, người nhà chăm sóc bệnh nhân này là vợ ông ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, bốn người họ đều đang thức, trông thấy Tào An bước vào, dáng người cao to, cường tráng. Trong khi hai vợ chồng ông lão vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như không có gì xảy ra thì sắc mặt của đôi vợ chồng trung niên kia lại hiện rõ sự biến đổi, chính xác là cái kiểu không dám nhìn thẳng mà chỉ dám liếc nhìn một cách lén lút.
Giang Đào đã quen gặp cảnh ấy rồi, cô đứng ở cuối giường số 1 giới thiệu với Tào An: “Đây là giường của anh, tương ứng với tủ đựng đồ cá nhân số 1 bên này, quần áo và những đồ dùng cá nhân lặt vặt đều để trong đó, anh cố gắng giữ giường ngăn nắp sạch sẽ.”
“Điều khiển nâng hạ giường bệnh ở đây.”
Tào An gật đầu mấy cái.
Giang Đào: “Lát nữa đồ bệnh nhân của anh sẽ có người đưa qua đây. Ngày mai làm phẫu thuật, có người nhà đi theo chăm sóc không?”
Tào An: “Có.”
Giang Đào: “Được. Vào ban ngày, giường của người nhà chăm sóc bệnh nhân bị khoá lại nên là ban ngày chỉ dùng như ghế tựa thôi, buổi tối sẽ có người đến mở khoá. Anh nghỉ ngơi trước đi, lúc nào phải chuẩn bị cho ca phẫu thuật chúng tôi sẽ qua đây thực hiện các thao tác cần thiết, có việc gì thì cứ bấm chuông gọi điều dưỡng.”
Tào An: “Ừ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Đào không dặn dò gì thêm, cô đi sang giường số 2 hỏi han ông chủ nhỏ đã ăn gì chưa.
Ông chủ nhỏ: “Chưa ăn gì cả, tôi chỉ uống một tí nước thôi.”
Giang Đào xem giờ: “Trước ca phẫu thuật bốn tiếng cấm uống nước, vì sự an toàn của ca mổ nên trong thời gian tới anh hãy ngưng uống nước nhé, cố gắng nhịn một chút.”
“Cô yên tâm, chúng tôi nhớ hết mà.”
Giang Đào rời khỏi phòng bệnh.
Tào An thôi không nhìn nữa.
Giường của bệnh viện được thiết kế theo kiểu giường bệnh tiêu chuẩn. Ngay cả bệnh nhân bình thường còn thấy nó chật hẹp nữa là, chứ đừng nói đến người có vóc dáng cao to đến một mét chín như Tào An. Tào An nhìn giường bệnh một lượt rồi quả quyết xách cái ghế của người nhà qua, chẳng thà ngồi ghế còn hơn.
Ông chủ nhỏ giường kế bên trưng ra nụ cười gượng gạo, thử bắt chuyện với Tào An: “Chú em, cậu làm phẫu thuật gì thế?”
Tào An nhìn sang, nói tên bệnh: “Viêm ruột thừa.”
Ông chủ nhỏ: “Viêm ruột thừa ấy à, bệnh vặt thôi, cắt bỏ đi là không sao rồi. Tôi đây bị sỏi mật, cứ hễ một tí là nó đau như búa bổ, thật sự chịu không nổi luôn.”
Tào An tán gẫu với anh ta dăm ba câu.
Vợ ông chủ nhỏ: “Chú em này làm nghề gì vậy? Trông cậu oách ghê, lại đây, qua đây ăn miếng trái cây nè, của nhà chúng tôi bán đó.”
Tào An: “Tôi nhận thầu thi công công trình, trái cây thì không cần đâu, tôi cũng mang theo đây rồi.”
Ông chủ nhỏ: “Làm công trình ổn phết đấy nhỉ, mấy năm nay thành phố chúng ta đâu đâu cũng thấy xây dựng tòa cao ốc, nói chứ bên nhận thầu công trình chắc thu về cả bộn tiền ấy nhỉ.”
Miễn là có người thích tám chuyện thì phòng bệnh tự nhiên cũng thành một chốn xã giao thu nhỏ.
Tại quầy làm việc của điều dưỡng, Giang Đào vừa mới trở về đã bị các đồng nghiệp tụ tập xúm quanh hóng chuyện.
“Rốt cuộc bây giờ hai người đã đến giai đoạn quan hệ nào rồi, còn đang trong quá trình xem mắt hay đã phát triển thành hẹn hò chính thức?”
“Vẫn đang trong giai đoạn tiếp xúc.”
“Ha ha, hai người các cô cũng hài quá cơ, người ta xem mắt đều bắt đầu từ nắm tay trước, còn hai người trực tiếp cởi quần kiểm hàng luôn!”
Giang Đào tháo khẩu trang xuống, cô bình tĩnh sắp xếp các loại hoá đơn bày bừa trên bàn.
Cô vừa tưởng tượng ra cái cảnh làm vệ sinh da cho Tào An, có lẽ lúc ấy sẽ rất xấu hổ. Nhưng thân là một điều dưỡng, thật tình cô chẳng sợ bị chọc ghẹo vì điều đó. Cô làm công việc này đã ba năm, chưa nói đến có gặp hàng ngày hay không thì một tuần cũng xử lý chuyện đó mấy lần, cô gặp mãi thành ra đã chai sạn cảm xúc với nó từ lâu rồi.
Mọi người đều bận rộn, cười giỡn một trận thỏa thuê mới chịu buông tha cho Giang Đào.
…
Buổi trưa, Giang Đào ăn cơm hộp xong thì quay lại hai phòng bệnh do cô phụ trách dạo một vòng.
Tào An đã thay đồ bệnh nhân, bộ đồ của anh là size lớn nhất rồi, mặc vào trông hơi rộng, được cái không bị phát tướng giống người khác.
Lần này qua đây Giang Đào không đeo khẩu trang, cô dùng ngữ điệu giải quyết việc công hỏi anh: “Bụng có đau không?”
Tào An: “Vẫn ổn.”
Giang Đào gật đầu, quay người đi thẳng ra ngoài, lúc sắp đến cửa, một người từ bên ngoài thình lình lướt qua, bóng dáng lực lưỡng hơn Tào An một chút. Người đó có làn da màu lúa mạch, đôi mày và ánh mắt ông ấy toát ra vẻ hung dữ, khiến cô điều dưỡng Tiểu Đào không kịp trở tay, bị giật mình lùi lại hai bước, người cô thiếu chút nữa dán sát lên tủ đồ.
Khắp nơi trong bệnh viện đều có điều dưỡng đi qua đi lại, người vừa đến căn bản không để ý tới Giang Đào, cứ thế đi thẳng vào phòng nhìn quanh quẩn một lượt, nhìn thấy Tào An, ông ấy nở một nụ cười chẳng khác nào như không cười. Nhưng hễ là ai nhìn vào đều nghĩ ngay đến nụ cười hung tợn của kẻ ác nhân chuyên làm chuyện xấu: “Ba thấy bệnh ruột thừa này của con làm gì nghiêm trọng đến thế, trông con vẫn sức sống bừng bừng thế này cơ mà.”
Tào An thấy Giang Đào như người vô hình, cô cúi đầu hấp tấp rời đi. Anh chỉ cảm thấy bản thân mình vất vả, cực khổ suốt cả một tháng trời mới miễn cưỡng dành được một chút thiện cảm từ cô, giờ đây một chút đấy đã bị huỷ hoại bởi ba của anh.
Mặt anh không biểu cảm, ý là rất khó chịu: “Sao ba lại đến đây?”
Tào Chính Quân: “Ba cũng đâu muốn tới, chẳng qua do mẹ con diễn một màn ‘ba hiền con thảo’, làm ba phải đến bệnh viện một chuyến xem sao đấy chứ.”
Dứt lời, Tào Chính Quân cũng chả thèm giữ ý tứ với hai bệnh nhân khác trong phòng, ông ấy lấy điện thoại ra chụp một vòng xung quanh giường bệnh của con trai, cuối cùng ông ấy đi ra ngồi xổm sau lưng thằng con đang ngồi trên ghế, chụp một tấm ảnh chung không hề có tí nghiêm túc nào. Chụp xong ông ấy ngồi thẳng lên giường, phớt lờ âm thanh kháng nghị rất đỗi kỳ quái vì phải chịu sức nặng quá mức phát ra từ giường bệnh. Ông ấy mở Wechat, ngông nghênh gửi mớ ảnh chụp cho vợ, chứng minh mình đã đi thăm con trai rồi.
Tào An dời mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tào Chính Quân gửi xong tin nhắn, liếc mắt nhìn con trai, thấp giọng hỏi: “Nghe ông cụ nói gần đây con đang xem mắt, cô gái đó hiện đang là điều dưỡng ở bệnh viện này, hay con gọi nó qua đây cho ba nhìn thử.”
Tào An bặm môi, im lặng mấy giây mới đáp lại: “Không cần đâu.”
Tào Chính Quân: “Con xem mắt thất bại rồi? Đúng thế thật thì thôi khỏi.”
Tào An cũng chẳng giải thích.
Tào Chính Quân: “Không lẽ con cố tình giả bệnh để theo đuổi người ta tới tận bệnh viện đấy chứ?”
Tào An: “Ba tưởng bệnh viện là khách sạn, ai muốn vào ở là được vào à?”
Tào Chính Quân: “Chứ còn gì nữa. Ngày mấy làm phẫu thuật?”
“Ngày mai.”
“Cụ thể là lúc nào?”
“Không rõ.”
“Thế khi nào biết lịch phẫu thuật thì nói với ba một tiếng, ba qua đây sớm ký tên cho con.”
Tào An chẳng ư hử gì cả.
Tào Chính Quân cũng không biết nên nói gì, nếu con trai còn bé, ông ấy vẫn có thể dỗ dành con trai à đừng sợ rồi kể chuyện xưa gì đấy cho con nghe. Còn bây giờ thằng con lớn rồi, tướng tá cao to một mét chín, dẫn ra ngoài mà ai gặp cũng bị doạ cho hãi hùng, thiếu đều chạy té khói. Bắt Tào Chính Quân thủ thỉ mấy lời dỗ dành như thế làm ông ấy sởn hết cả da gà.
Miễn cưỡng ngồi ráng được mấy phút thì Tào Chính Quân đứng dậy ra về.
Giang Đào ở quầy làm việc của điều dưỡng nhìn thấy rõ ràng, đừng nói là cô, đến cả các đồng