Điểm đến du lịch bằng xe ô tô tự lái mà Tào An chọn nằm ở một thị trấn phía cực bắc của thành phố Đồng. Bên cạnh thị trấn có một hồ nước, vì hồ có diện tích lớn, cảnh vật quanh hồ cũng đẹp nên mấy năm gần đây chính quyền địa phương bắt đầu xây dựng và phát triển thành điểm tham quan du lịch, từ đó, nó trở thành điểm du lịch khá nổi tiếng ở thành phố Đồng.
Nước nhà rộng lớn, sản vật phong phú thế nên danh lam thắng cảnh nhiều vô số kể. Dù vậy, vẫn luôn có một số người dân vì những nguyên nhân như bận rộn hay điều kiện kinh tế mà không thể nào có được một chuyến du lịch dài ngày. May thay ở ngay huyện thành nhỏ hay thôn trang nhỏ cũng có non nước hữu tình, miễn là được thư giãn, tạm thời thoát khỏi công việc bộn bề, ai nói đến một nơi không có tiếng tăm thì không được gọi là du lịch chứ?
“Anh có chuẩn bị lều bạt, vỉ nướng, buổi trưa ăn đồ nướng nhé?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi đã ngồi lên xe, Tào An hỏi Giang Đào: “Hay là ăn ở mấy quán đồ ăn trong trấn?”
Anh đã mang cả vỉ nướng theo, tất nhiên là Giang Đào sẽ chọn ăn đồ nướng.
Tào An: “Vậy qua quán đồ nướng mua ít đồ đã.”
Xe chạy ra khỏi khu nhà, quẹo qua hai khúc cua thì đến quán đồ nướng mà lần trước hai người ăn khuya.
Giờ đông khách của quán nướng là từ chiều đến tối, chẳng qua họ đã mở cửa từ sáng. Giang Đào đi vào theo Tào An, cô phát hiện bên trong quán chỉ có mỗi ông chủ và nhân viên quán, chẳng có bóng khách nào.
Ông chủ đang chắp tay sau lưng nói chuyện phiếm với nhân viên trong bếp, nghe thấy tiếng thì muốn ra xem coi vị khách nào mà mới sáng sớm lại đến ăn đồ nướng, sau đó ông ấy nhìn thấy Tào An.
Đủ loại cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt ông ấy, ngay giây sau ông chủ đã nở nụ cười tươi rói: “Hôm nay đại ca muốn ăn gì thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào cảm thấy ngượng giùm ông ấy luôn. Chí ít ông ấy cũng phải lớn hơn Tào An cỡ mười tuổi, vậy mà còn mở miệng gọi là đại ca gì gì đó nữa chứ.
Tào An nhìn sang tủ đông bên tay trái: “Chúng tôi tự nướng, hôm nay có loại mới xiên không?”
Những người khách bình thường mà hỏi vậy chắc chắn sẽ bị ông chủ gạt cho qua chuyện, rằng là đồ trong tủ đông toàn đồ mới cả. Nhưng nhìn gương mặt Tào An, cộng thêm mặc dù giọng điệu rất lịch sự nhưng giọng nói trầm lạnh lùng bẩm sinh của anh đã dễ dàng che mất phần lịch thiệp kia, chỉ khiến cho ông chủ và nhân viên quán cảm thấy nếu như bọn họ dám lừa vị đại ca này thì đại ca này sẽ chơi tới bến với họ luôn.
Ông chủ: “Có có có, đại ca chờ chút!”
Ông chủ nhanh chóng chạy vào bếp, lật đật bê hai thau nguyên liệu, một thau đựng thịt một thau đựng rau, tất cả đều là những nguyên liệu thường thấy ở các quán nướng.
Một nhân viên khác thì mang ra một túi bảo quản thực phẩm cỡ lớn.
Tào An mở túi bảo quản thực phẩm, anh nhìn Giang Đào: “Em chọn trước đi.”
Hai người đã cùng đi ăn chung mấy lần nên cô sẽ không ngại ngùng mấy chuyện thế này, thịt ba chỉ, thịt bò, mực ống, các loại rau, mỗi thứ hai xiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ Tào An chọn xong thì túi bảo quản thực phẩm cũng đã gần đầy ắp!
Sau đó lại mua thêm nước sốt ở tiệm, thanh toán xong, Tào An kêu Giang Đào lên xe trước, còn anh thì cất mấy xiên que vào hộp bảo quản ở sau cốp xe.
Ông chủ quán tiễn bọn họ ra tới cửa, sau khi nhìn thấy chiếc Jeep đen đang đậu ngoài cửa thì nheo mắt.
Lúc chiếc xe rời đi, nhân viên núp sau lưng ông chủ mới chậc lưỡi: “Vẻ ngoài vậy mà lái Jeep, không thể là con Mercedes Benz G63 được à?”
Ông chủ: “Cậu thì biết cái gì, đại ca thực thụ đều khiêm tốn cả.”
Nhân viên: “Chiếc của cậu ấy khoảng bao nhiêu?”
Ông chủ: “Chắc cũng cả triệu đấy.”
Nhân viên: …
Cậu ta cũng muốn được khiêm tốn thế này lắm á.
Ngoài đồ nướng, Tào An còn chở Giang Đào ghé siêu thị mua thêm ít nước uống và đồ ăn vặt, lúc chiếc xe Jeep đen ra khỏi thành phố thì cũng sắp mười giờ.
Hôm nay trời có nắng đẹp, nhiệt độ cao nhất là hai mươi ba độ C. Ánh nắng rực rỡ, gió thổi dễ chịu, Giang Đào dựa vào cửa sổ ô tô để thưởng thức phong cảnh bên đường.
Cây trồng phổ biến ở phương Bắc là lúa mì, lúc này cây lúa mì có màu xanh lục. Màu xanh mơn mởn nối đuôi nhau thành cánh đồng xanh bát ngát, dãy núi nâu nâu hùng vĩ phía xa xa, chẳng qua là nó bị cây cối tô điểm sắc xanh.
Con đường nhựa mới đổ được vài năm rộng rãi và bằng phẳng, như thể trải dài vô tận, xe cộ không quá đông đúc, còn bầu không khí thì vô cùng trong lành.
Giang Đào ngắm nhìn bầu trời trong xanh, tâm trạng rất tốt.
Tào An: “Thích nghe bài gì?”
Giang Đào ngẫm nghĩ một hồi, cô hơi ngượng: “Đó giờ cứ nghe đại thôi, nhất thời không nhớ được tên bài hát.”
Mấy bài cô nhớ ra toàn là những ca khúc thịnh hành thời trung học, như vậy có phải là quê mùa quá rồi không?
Tào An: “Vậy thì phát tự động theo danh sách bài hát nhé?”
Giang Đào: “Được á.”
Lời và giai điệu bài hát đầu tiên có vẻ khá buồn, ca khúc lấy bối cảnh võ hiệp. Nghe đến đoạn điệp khúc thì Giang Đào đột nhiên nhớ ra tên bài hát này: “[Bán thành yên sa], bạn em rất thích nghe bài này.”
Tào An: “Em có nhiều bạn không?”
Giang Đào: “Cũng kha khá, đa số đều là bạn hồi cấp 3, hay trò chuyện trong nhóm, chỉ có một người trong số đó là hay gặp gỡ, còn lại là đồng nghiệp.”
Tào An: “Hiện giờ thời gian nghỉ ngơi của em đều bị anh chiếm hết cả rồi, có khi nào bạn em sẽ không vui không?”
Giang Đào đỏ mặt quay sang nhìn cửa sổ: “Mấy cô ấy sẽ không vậy đâu, chỉ muốn hóng chuyện thôi à. Hơn nữa chúng ta cũng không thể dính nhau mỗi ngày được, có những lúc em cũng muốn ra ngoài tụ tập với bạn bè nữa.”
Tào An: “Ừm, tùy em sắp xếp, thỉnh thoảng anh cũng bận việc.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, bài hát vẫn tiếp tục.
Hết bài thứ nhất, bài thứ hai vậy mà là bài [Bởi vì tình yêu].
Vương Phi vừa cất giọng ‘Không thể hát lại những bài hát như vậy, nghe thấy đều sẽ đỏ mặt rồi trốn tránh’ thì trái tim Giang Đào bỗng hẫng nhịp, cả khuôn mặt đỏ au.
Cô lén giấu toàn bộ gương mặt, quay về phía cửa sổ.
Lạ ghê, sao dạo gần đây mỗi khi ở cùng với Tào An thì cô đều dễ đỏ mặt thế nhỉ?
Chẳng lẽ lúc mới yêu ai cũng đều như vậy cả?
“Ngồi đàng hoàng lại, anh đóng cửa sổ xe.”
Tào An bỗng lên tiếng.
Giang Đào ngồi dựa vào lưng ghế theo bản năng.
Tất cả các cửa sổ đều từ từ nâng lên rồi đóng chặt lại, sau đó Giang Đào mới nhận ra có một chiếc xe tải lớn đang lao về phía xe họ, khi xe tải lớn chạy qua Giang Đào nhìn thấy một xe chở đầy ‘Peppa’ hồng béo múp míp đang chen chúc với nhau.
Giang Đào: …
Tào An: “Lái xe ở ngoại ô thường gặp mấy xe thế này lắm.”
Giang Đào cố nhịn cười.
Tình yêu trong lời bài hát đẹp xiết bao, tình yêu ngoài hiện thực thì rất thực tế, rất đỗi đời thường.
Mười giờ rưỡi, bên đường xuất hiện mấy dãy nhà kính, đây là vườn dâu mà Tào An đã nhắc đến.
Tào An đỗ xe bên đường, lúc xuống xe anh cởi áo khoác ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen làm lộ ra cơ bắp tay cường tráng.
Giang Đào xuống xe từ phía bên phải, vừa rồi gió thổi cũng không thấy gì, hiện giờ được mặt trời trên đỉnh đầu chiếu rọi nên cô cũng cởi áo khoác ra, bên trong mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng.
Cổ và cánh tay cô lộ ra ngoài, trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời.
Tào An: “Cần mang dù không? Trong xe có dù.”
Giang Đào lắc đầu: “Một loáng là quay lại rồi.”
Tào An dẫn cô đi về phía vườn dâu.
Sau khi hỏi giá kỹ càng,