Tào An trải đệm cắm trại ra, chính thức chiếm chỗ, lại đi đến bãi đỗ xe để lấy những vật khác.
Chiếc xe kéo chứa đầy vật liên quan đến lều vải, vỉ nướng, đồ ăn nước uống được kéo đến địa điểm cắm trại, sau đó lại được Tào An sửa sang và phân loại lại.
Giang Đào đi đến giúp đỡ, liếc mắt nhìn bụng dưới bên phải của anh: "Không thể hái dâu tây, bây giờ đã có thể dựng lều rồi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tào An: "Hái dâu tây phải cúi người quá thấp, chuyện này vẫn được."
Giang Đào chỉ có thể dặn dò anh đừng gắng sức quá.
Hai người hợp tác, nhờ độ thuần thục của Tào An, chỉ cần dùng mười lăm phút đã có thể dựng xong. Bên trái là một cái lều vải rộng khoảng mười mét vuông, bên phải là tấm màn che nắng nối dọc theo lều vải, dưới tấm màn bày một cái bàn hẹp dài và hai chiếc ghế dựa có thể gấp lại được.
Việc lớn đã xong, trán Giang Đào rịn một lớp mồ hôi, ngồi xuống ghế quay mặt về phía hồ nước, một cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua, là sự thoải mái sau cơn mệt nhọc.
Tào An ngồi xuống cạnh cô, chiếc ghế gấp bằng gỗ giống hệt với chiếc của Giang Đào kêu kẽo cà kẽo kẹt khiến người ta lo lắng không thôi, cũng may là chất lượng tốt, kiên cường tiếp nhận trọng lượng cơ thể của anh.
"Vết thương không sao chứ?" Giang Đào đưa một chai nước sang.
Tào An: "Không sao, ngày mai anh cũng phải bắt đầu đi làm rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào tính thời gian, nhắc nhở anh: "Đừng quên đi cắt chỉ."
"Nhớ rồi." Tào An mở nắp chai, ngửa đầu uống nước.
Giang Đào rời mắt, khó lòng che giấu chút tâm tư nhỏ dưới ánh mắt trong veo.
Cô sẽ cắt chỉ cho anh nếu Tào An nhờ cô giúp đỡ, dù Giang Đào sẽ cảm thấy căng thẳng khi dùng thân phận người yêu nhìn chằm chằm và tiếp xúc với cơ bụng của anh.
Nhưng Tào An không hề nhắc đến chuyện này, Giang Đào cũng không thể chủ động mở miệng, vết thương nằm trên cánh tay thì may ra, còn vùng hố chậu phải lại quá mập mờ.
Giang Đào nghĩ, có lẽ đến ngày mai Tào An sẽ đề cập, dù sao khi cô nói về việc cắt chỉ vào hôm xuất viện, Tào An từng nhìn cô với ánh mắt có thâm ý.
"Bây giờ nướng đồ hay là đi dạo bên hồ?"
Nghỉ ngơi mấy phút, Tào An hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Đào: "Đi dạo trước nhé, em vẫn chưa đói."
Tào An cầm lấy chiếc ô màu đen trên mặt bàn được anh lấy ra từ trong xe.
Giang Đào mỉm cười, mở khoá chiếc túi của mình, lấy một chiếc ô màu quýt đáng yêu.
Tào An trông thấy, lại đặt chiếc ô đen xuống mặt bàn lần nữa.
Giang Đào lập tức hiểu, anh không sợ phải phơi nắng, e rằng chuẩn bị ô cũng chỉ vì sợ cô bị cháy nắng.
Hai người ra khỏi lều vải, Giang Đào ngay lập tức mở ô ra, ánh nắng sáng rực lan tỏa muôn nơi. Cho dù Tào An không quan tâm, Giang Đào vẫn muốn cảm ơn anh về sự chăm sóc lúc nãy, thế là đưa chiếc ô trong tay cho anh: "Che ô cùng nhau nhé?"
Tào An cúi đầu, cô nhìn về hướng khác, mái tóc dài rối tung lúc mới ra ngoài đã được cột lại trong lúc hái dâu, ở trán và bên tai có vài sợi tóc lưa thưa, khẽ đong đưa theo gió đầu hè, trông có vẻ nghịch ngợm đáng yêu.
Cô có vẻ ngoài vừa ngoan ngoãn vừa dịu dàng, khuôn mặt trắng nõn vẫn còn vương nét thơ ngây. Khi cô xõa tóc ra trông khá trưởng thành, mà đến lúc cột lên thì khiến người ta thấy được vẻ đẹp trong sáng của cô.
Kể cả khi cô mặc đồng phục điều dưỡng cũng vậy, không khí trong phòng bệnh có phần ngột ngạt, mỗi lần cô tươi cười bước vào cửa tựa như sức sống của buổi sớm mai, làm vực dậy tinh thần của bệnh nhân.
Tào An nhận lấy ô, che nắng cho cô, một bên vai anh thì phơi nắng, song anh vốn dĩ cũng chẳng quan tâm.
Bờ bên này dựng lít nha lít nhít lều vải, đến con đường nhỏ hẹp và chênh vênh này, lều vải và khách du lịch mới ít đi.
Bầu trời trong xanh, dãy núi phía đối diện trập trùng, nước trong hồ trong vắt như gương.
Giang Đào thật lòng cảm khái: "Không ngờ ở thành phố của chúng ta vẫn còn nơi đẹp như vậy."
Tào An: "Chụp một tấm hình không?"
Giang Đào gật đầu.
Bên hồ có tảng đá lớn và dài, hẳn là được cố ý đặt ở đấy để tiện cho khách du lịch chụp ảnh, Giang Đào ngồi lên tảng đá, lại cảm thấy chụp ảnh ở gần hồ nước sẽ đẹp hơn, bèn đứng dậy đi về phía trước.
Tào An: "Cẩn thận."
Nói xong, người cầm máy ảnh cũng nhanh chóng tới gần, hệt như sợ cô rơi xuống nước.
Giang Đào cười: "Em biết bơi, hơn nữa nước ở bên này cũng không sâu."
Tào An vẫn đứng cách cô không xa, mãi đến khi cô yên vị.
Một lần nữa được anh nháy cho tấm hình, Giang Đào không còn mất tự nhiên nữa, hơn nữa phong cảnh ở đây đẹp đến nao lòng, Giang Đào thỏa thích đổi mấy tư thế.
"Em cũng chụp cho anh một tấm ảnh nhé?" Giang Đào nhảy xuống tảng đá, đề nghị.
Tào An nhìn cô: "Chụp cùng nhau không?"
Giang Đào liền giật mình, gương mặt cô cũng trở nên đỏ bừng, khẽ gật đầu.
Vẫn là tảng đá này, Tào An ngồi xuống trước, chỉnh chế độ chụp.
Giang Đào chậm rãi ngồi xuống cạnh anh, cố gắng xáp lại, hai người chỉ cách nhau một quả đấm.
"Lần đầu tiên tự chụp ảnh bằng máy kỹ thuật số, có thể sẽ phải chụp đi chụp lại nhiều lần đấy." Tào An giơ máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số trên tay trái lên, thử đo khoảng cách với ống kính.
Giang Đào bội phục nhìn động tác của anh, cái máy ảnh phản xạ ống kính đơn kỹ thuật số này vừa lớn vừa nặng, cô dùng một tay nâng nó chắc chắn sẽ bị run tay, Tào An lại cầm vô cùng dễ dàng, hệt như chơi đồ chơi.
Bức ảnh đầu tiên bị chụp hỏng, ống kính quá thấp, chỉ chụp được một phần cằm của Tào An, biểu cảm của Giang Đào cũng rất cứng nhắc.
Trái lại, trông khá là khôi hài.
Lần chụp thứ hai, Giang Đào chủ động tựa sát vào bả vai của Tào An, nhớ đến bức ảnh lúc nãy, ánh mắt cũng thể hiện sự vui vẻ.
Lại xem ảnh chụp, Giang Đào rất hài lòng với mình, có điều Tào An...
Cô khẽ phàn nàn: "Anh không thể cười một chút hay sao?"
Rõ ràng là anh mời mình, kết quả trông hệt như cô đang tự biên tự diễn.
Tào An khựng lại, giải thích: "Anh không quen cười cho lắm."
Giang Đào: "Anh không thường cười trước mặt bà ngoại?"
Tào An: "Chuyện đó không giống."
Bản thân bà ngoại mang tính cách vô cùng hoạt bát, thích cười, cộng thêm Tào An kính trọng người già, cười rất tự nhiên.
Nhưng anh rất ít chụp ảnh, nhất là chụp ảnh chung với Giang Đào...
Giang Đào: "Thử một lần nữa, lần này anh không cười, sau này sẽ không chụp ảnh chung nữa."
Tào An: ...
Anh không ngờ trong cuộc đời của mình lại có thể gặp phải một chuyện như thế này, yêu cầu của cô còn khó hơn cả bên A hà khắc nữa.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Tào An giơ máy ảnh lên lần thứ ba.
Biết anh lúng túng, Giang Đào càng có vui vẻ hơn, nụ cười của cô còn xán lạn hơn cả lúc nãy.
Trong tấm ảnh thứ ba, nửa trên của gương mặt Tào An không thay đổi, chỉ có khóe môi hơi nhếch lên một chút, vừa cứng nhắc, lại có chút nham hiểm như một đại ca miệng nam mô, bụng bồ dao găm.
Giang Đào dùng một tay ôm bụng, nghiêng đầu che giấu ý cười sắp áp chế không nổi: "Hôm nay nhớ gửi hết ảnh trong máy cho em, không được tự ý xoá."
Tào An nhìn