Bảy giờ sáng, người qua lại bên ngoài khu chung cư cũng không coi là nhiều.
Giang Đào vừa ra tới nơi đã nhìn thấy Tào An đang đứng bên cạnh chiếc xe Jeep màu đen. Anh dựa lưng vào bên cửa xe chỗ ghế phụ, cái tư thế dựa biếng nhác đó cũng toát lên vẻ u ám kìn kịt luôn.
Anh cầm điện thoại di động và đang nói chuyện với ai đó. Thoáng thấy Giang Đào xuất hiện, anh lập tức đứng thẳng người dậy, nhanh tay bỏ di động vào túi áo, tầm mắt tập trung trên người Giang Đào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào đang bước tới cũng bị cái nhìn của anh làm cho suýt nữa thì tay chân lẫn lộn.
Tào An mở cửa xe giúp cô, sau đó anh lại vòng qua chỗ ghế lái.
"Anh đã ăn sáng chưa?" Giang Đào gợi chuyện, tầm mắt đảo qua chiếc móc mèo cầu tài “thượng lộ bình an” mới được treo ở bên trong xe.
Tào An: "Ăn rồi, bình thường tôi toàn dậy lúc năm rưỡi."
"Sớm thế cơ à?"
"Tôi cũng đi ngủ sớm lắm, chưa bao giờ quá mười một giờ."
Giang Đào rất ngưỡng mộ tinh thần tự giác và kỷ luật cao của Tào An.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một chiếc xe buýt công cộng chậm rãi dừng lại ở trạm xe buýt bên cạnh khu chung cư Hòa Bình.
Tào An hỏi: "Bình thường em tới bệnh viện bằng cách nào?"
Giang Đào nghe vậy lập tức giơ tay chỉ về phía chiếc xe buýt công cộng kia đáp: "Chỉ có bảy điểm dừng thôi, tiện lắm."
Với khoảng cách như vậy, có những đồng nghiệp còn đi xe điện đi làm nữa. Giang Đào thuộc tuýp người cho dù có đi xe đạp cũng không dám chen chúc vào những chỗ đông người. Thế nên cô càng thêm thích việc ngồi xe buýt.
Tào An: "Sau khi tan ca buổi đêm cũng có xe sao?"
Giang Đào: "May mà ca đêm của chúng tôi đều kéo dài từ tám giờ tối tới tám giờ sáng nên lúc tan ca có thể đón chuyến xe của ngày hôm sau."
Các bệnh viện khác nhau sẽ có quy định lịch làm khác nhau, mỗi bệnh viện đều có ưu điểm và nhược điểm riêng.
"Còn anh thì sao? Tôi nghe cô Vương nói bây giờ anh đang bận việc cho một công trình nằm ở ngoại thành, từ nội thành chạy xe tới đó có lâu lắm không?"
"Lái xe chừng một tiếng là tới, nhưng thời gian làm việc của tôi khá linh hoạt, có hôm không đi cũng được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Đào nhớ tới việc nhà họ Tào có công ty riêng, thế nên Tào An cũng có thể coi như là ông chủ, đương nhiên anh có thể tự do sắp xếp thời gian.
Đó cũng là lý do tại sao trông anh hung dữ đến vậy, nếu không anh đã có cả tá bạn gái rồi.
Tới bệnh viện, Tào An đậu xe ở bãi đậu xe ngầm gần khoa điều trị nội trú, sau khi xuống xe anh nói với Giang Đào: "Đưa em đến đây thôi, tôi không đưa em vào trong nữa."
Giang Đào vội vàng đáp: "Không cần, không cần đâu, anh mau qua khoa khám và điều trị ngoại trú đi."
Tào An chợt hỏi: "Phải rồi, hôm nay mấy giờ em tan làm?"
Nụ cười trên mặt Giang Đào cứng lại: "Có, có chuyện gì không?"
Tào An: "Khoảng sáu giờ là tôi về tới nội thành, nếu như về kịp, tôi sẽ đến đón em."
Giang Đào thở phào nhẹ nhóm: "Không phiền anh nữa đâu. Hôm nay tôi tan làm sớm, năm giờ chiều là có thể về rồi."
Tào An: "Được, thế thì hẹn em lần sau vậy."
Anh phải quay lại xe lấy báo cáo y tế của ông cụ thế nên Giang Đào đi trước.
Từ vị trí này của Tào An có thể nhìn thấy phòng khách ở tầng một của khoa điều trị nội trú, bao gồm cả sảnh thang máy.
Anh nhìn Giang Đào bước nhanh vào trong, trên đường đi gặp mấy nhân viên điều dưỡng, cô chào hỏi họ, sau đó thuận lợi bước vào trong thang máy.
Giang Đào đổi sang quần áo của điều dưỡng, sau đó ra khỏi phòng thay quần áo. Sau khi giao ban xong cô nhận được tin nhắn của Phương Nhụy: Sáng nay gã họ Trương không tới chặn đường cậu chứ?
Giang Đào: Yên tâm, anh ta không tới đâu.
Phương Nhụy: Chỗ Tào đại ca bên kia thế nào rồi?
Giang Đào tỏ vẻ một lời khó nói hết: Tớ đang tìm cơ hội để nói chuyện với điều dưỡng trưởng khoa.
Rõ ràng là Tào An có ý định chuẩn bị tiếp tục theo đuổi cô. Mặc dù Giang Đào biết anh là một người rất lịch sự nhưng cô không muốn lãng phí thời gian của anh một chút nào.
Lúc hai người ở cùng nhau, vì đủ mọi nguyên nhân mà cô không thể bày tỏ thái độ của mình một cách rõ ràng. Thế nhưng chuyện Tào An muốn đưa đón cô đi làm khiến cô không thể trì hoãn việc này thêm được nữa.
Tranh thủ thời gian lúc nghỉ trưa ngắn ngủi, Giang Đào cố gắng tìm điều dưỡng trưởng khoa để nói chuyện.
Nhưng hôm nay Vương Hải Yến bận bịu đến nỗi quay mòng mòng như con quay. Mãi cho đến lúc chập tối, khi Giang Đào giao ban xong xuôi, mới tóm được điều dưỡng trưởng khoa vừa đi ra từ một phòng bệnh.
Cô vội vã chạy tới: "Cô Vương, bây giờ cô có rảnh không ạ?"
Phía sau Vương Hải Yến có hai nhân viên điều dưỡng, bà ấy nhìn Giang Đào một lượt từ trên xuống dưới rồi nói: "Nếu là chuyện công việc thì nói luôn, còn những chuyện khác thì không rảnh."
Đây là thái độ lúc làm việc điển hình của điều dưỡng trưởng khoa, bà ấy không muốn nói một câu vô nghĩa nào hết.
Giang Đào nghe vậy lập tức đứng qua một bên, nhường đường cho bà ấy.
Vương Hải Yến dẫn người đi được vài mét rồi mới chợt nhớ đến điều gì đó bèn quay lại nói với Giang Đào: "Vậy đó là việc của ai? Sau khi em ăn tối xong có thể gọi điện thoại cho tôi."
Nói xong còn nở nụ cười với Giang Đào, khác hẳn với dáng vẻ nghiêm túc vừa rồi.
Các đồng nghiệp đi ngang qua thấy thế đều tung cái nhìn mập mờ về phía Giang Đào: "Người kia là ai thế? Là người cô Vương giới thiệu cho cô đi xem mắt hả?"
Giang Đào vội vã thoát khỏi vòng vây của các đồng nghiệp.
Kết quả cô vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Trương Dương đang đứng ở chỗ sảnh thang máy phía bên kia.
Trước đây khi Trương Dương đến chặn cô đều mang theo trà sữa hoặc đồ ăn bên ngoài. Ai ngờ hôm nay anh ta lại mang theo một bó hoa hồng tới. Có thể nhìn ra được điều này khiến cho Giang Đào cảm thấy vừa phiền phức vừa xấu hổ, cô chỉ mong sao gạt phăng cái bó hoa hồng phiền phức kia để nó không còn liên quan gì đến mình nữa.
Nhân viên bảo vệ của khoa điều dưỡng nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình. Tiếc là Trương Dương không hề có hành động nào như táy máy tay chân với Giang Đào, thậm chí ngay cả một lời ác ý anh ta cũng không nói, thế nên dù cô có gọi bảo vệ tới cũng chẳng có tác dụng gì.
Giang Đào cũng không muốn làm lớn chuyện này ở bệnh viện, trường hợp nghiêm trọng có thể làm lỡ việc cứu chữa cho bệnh nhân.
Giang Đào móc cái khẩu trang trong chiếc túi mang theo bên người ra đeo lên, sau đó hai mắt nhìn thẳng rồi cô tiến về phía thang máy.
Trương Dương bước tới bên cạnh cô, không coi ai ra gì mà nhìn chằm chằm vào Giang Đào: "Đợi được em thật chẳng dễ dàng gì, may mà anh tới trước giờ tan tầm nửa tiếng, nếu không hôm nay lại vồ hụt rồi."
Giang Đào coi như không nghe thấy, cô bước vào trong thang máy.
Trương Dương cũng bước vào theo cô.
Trong thang máy còn có người khác, chí ít Giang Đào không cần lo việc Trương Dương sẽ làm chuyện gì đó quá đáng với mình.
Trương Dương dúi bó hoa hồng vào lòng Giang Đào, Giang Đào đẩy ra, sau đó đổi vị trí đứng.
Trương Dương lại lập tức sáp lại tiếp.
Chẳng mấy chốc đã tới tầng một, Giang Đào nghiêm mặt đi ra khỏi thang máy, vừa ngẩng đầu đã thấy người cô vừa mới gặp lúc ban sáng đang đứng đối diện sảnh thang máy.
Toàn bộ tâm tư của Trương Dương đều dồn về hết Giang Đào, mấy lần vồ hụt trước đó đã làm sự kiên trì của Trương Dương hao hết sạch. Lần này anh ta quyết tâm sẽ theo Giang Đào về tới tận khu chung cư của cô.
Phòng khách trống trải, những kẻ vướng chân vướng tay cũng ít đi, Trương Dương bước tới chắn trước mặt Giang Đào, trong tay ôm bó hoa hồng lùi về phía sau, nở một nụ cười đắc ý trêu chọc cô điều dưỡng nhỏ: "Em cũng đâu có bạn trai, có thể cho anh một cơ hội thử xem, được không? Lúc nằm viện anh đã nói với em rồi, anh cũng là dân gốc phố, có nhà có xe có công việc ổn định. Em nhìn xem diện mạo của anh cũng không đến nỗi nào, có chỗ nào không sánh được với em?"
Sự chú ý của Giang Đào không đặt trên người anh ta.
Dù cho phần lớn tầm mắt của cô đã bị Trương Dương chắn mất nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy dáng người cao to của Tào An đang đi về phía bọn họ.
Bước chân của Giang Đào càng ngày càng chậm.
Trương Dương cứ tưởng cô đã xiêu lòng rồi nên trong lòng phấn khởi lắm, lại tiếp tục nhét bó hoa hồng sang cho cô lần nữa.
Giang Đào không nhận, bỗng có một bàn tay lớn vươn ra từ phía bên cạnh, lấy đi bó hoa của Trương Dương.
Trương Dương đánh mắt sang bên cạnh theo phản xạ.
Tào An với gương mặt không chút cảm xúc cũng đang nhìn anh ta như một ngọn núi, đột ngột xuất hiện chắn ở trước mặt Trương Dương.
Trương Dương lùi về sau hai bước, mặt mũi đã tái cả đi. Đôi mắt anh ta chớp chớp vài cái, vẫn chưa rõ tình hình lúc này là thế nào. Thế là anh ta