Đối Tượng Xem Mắt Có Vẻ Ngoài Rất Dữ

Chương 9


trước sau


Giang Đào ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lông, cầm di động gác tay lên tay vịn, cô dùng tư thế này để gọi video với Phương Nhụy.
 
Đương nhiên nội dung trò chuyện của cả hai là "Tào đại ca" .
 
Phương Nhụy: "Nhét bó hoa hồng vào cổ áo của Trương Dương á, Tào đại ca đẹp trai quá đi mất? Tớ muốn tới bệnh viện của các cậu để xem video giám sát quay lại cái đoạn ấy chết đi được!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giang Đào: "Phòng giám sát sẽ không thèm để ý tới cậu đâu."
 
Phương Nhụy: "Nói nghiêm túc này, cậu không cảm thấy có một anh bạn trai như Tào đại ca sẽ cảm thấy an toàn lắm à?"
 
Giang Đào: "Cái đó còn phải xem tình huống thế nào, nếu là để dọa người ngoài thì đương nhiên là rất an toàn. Thế nhưng nếu người khiến anh ấy tức giận là cậu, liệu đến khi ấy cậu có còn cảm thấy an toàn nữa hay không?"
 
Não của Phương Nhụy tự động nhảy số đến hình ảnh ấy, vừa nghĩ đến đó cô ấy đã không kìm được phải rùng mình. Cuối cùng cô ấy cũng coi như có thể hiểu được tâm trạng của Giang Đào: "Đó cũng là một vấn đề, tình cảm của ba mẹ tớ tốt như vậy thế mà thi thoảng còn cãi nhau vài câu. Nếu cậu thật sự thành đôi với Tào đại ca, với cái lá gan nhỏ bé kia của cậu, chỉ e gì cũng phải nghe theo lời người ta hết. Nhưng hình như anh ấy thích cậu lắm đó, bị cậu từ chối thế rồi mà vẫn còn muốn đưa đón cậu thêm một tuần nữa. Còn nói gì mà đã giúp thì giúp cho trót, có mà chưa từ bỏ thì có."
 
Giang Đào: "Thôi kệ đi, dù gì tớ cũng đã cho anh ấy thấy thái độ của tớ rồi, hết cái thời hạn một tuần này, tớ và anh ấy sẽ không có bất cứ quan hệ gì nữa."
 
Đã nói rõ ràng như thế rồi thì chí ít cô sẽ không cần phải mang thêm bất cứ gánh nặng nào nữa.
 
Phương Nhụy: "Theo tớ thấy, động tác của anh ấy rất giống động tác võ thuật, có lẽ phải là đai đen."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào còn đang nhớ lại màn trình diễn của Tào An thì điều dưỡng trưởng khoa đột nhiên gọi điện thoại tới, cuộc gọi video bị buộc phải dừng.
 
Giang Đào cầm điện thoại di động lên bắt máy.
 
Vương Hải Yến lập tức hỏi: "Tiểu Đào, lúc tan làm em tìm tôi có việc gì thế?"
 
Giang Đào: "Là về chuyện xem mắt ạ. Nhưng em đã nói chuyện rõ ràng với Tào An rồi nên em không cần phiền cô chuyển lời đến anh ấy nữa ạ."
 
Vương Hải Yến hỏi lại: "Em không nói đùa đấy chứ? Em còn to gan đến mức dám nói thẳng với thằng bé cơ à? Trước đây nhà gái đều phải nhờ người mai mối chuyển lời giúp đấy."
 
Giang Đào lí nhí hỏi: "Cô cảm thấy Tào An có tức giận không ạ?"
 
Vương Hải Yến đáp: "Không đâu, không đâu, thằng bé dễ tính mà. Con gái nhà người ta đã nói là không có cảm giác gì, nó sẽ không hỏi thêm mấy cái lý do thừa thãi, cũng chưa bao giờ cố chạy đến để tiếp tục quấy rầy người ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Giang Đào nghe vậy giật mình.
 
Hình như Tào An đối xử với cô không giống thế lắm thì phải?
 
Nhưng anh lịch sự lắm mà, đề nghị đưa đón cô thêm một tuần nữa có lẽ thật sự là vì muốn giúp cô giải quyết dứt điểm cái con người phiền toái Trương Dương kia thôi. Đến khi mọi chuyện xong xuôi, chắc chắn anh ấy sẽ đối xử với cô như đối xử với những đối tượng hẹn hò trước đây, chính thức cắt đứt liên hệ.
 
.
 
Vương Hải Yến nói chuyện với Giang Đào xong, lập tức gọi điện thoại cho Tào An.
 
Tào An đang đi dạo với ông cụ sau khi ăn tối xong, lúc bắt máy cũng không có ý định tránh qua chỗ khác.
 
Vương Hải Yến hỏi anh: "Chiều nay lúc cháu tới đón Tiểu Đào có gặp Trương Dương không?"
 
Tào An đáp: "Có ạ, cháu đã giải quyết rồi. Có điều hình như hắn ta vẫn chưa hết hi vọng nên cháu sẽ đưa đón cô ấy thêm một tuần nữa."
 
Vương Hải Yến thấy lạ bèn hỏi: "Cháu đã giúp Tiểu Đào một cái ơn lớn như thế mà con bé không cảm kích cháu tí nào sao?"
 
Một cô điều dưỡng viên nhỏ hiền lành như vậy, chưa nói đến chuyện sẽ vì một màn anh hùng cứu mỹ nhân mà động lòng với Tào An thì ít nhất cũng không đến nỗi chọn ngay tối nay để từ chối người ta thế chứ? Đúng là khiến cho con người ta thấy bất ngờ mà.
 
Tào An đáp: "Như vậy cũng tốt mà. Bản thân cháu cũng không muốn cô ấy cảm thấy vì nợ cháu một món ân tình nên mới ép buộc mình phải tiếp tục gặp mặt cháu."
 
Vương Hải Yến: "Thôi được rồi, đám trẻ các cháu đều có suy nghĩ riêng của mình, dì không cần phải lo lắng thêm nữa. Dù có thể nào thì dì cũng đã giới thiệu Tiểu Đào cho cháu rồi, chứng tỏ có cô em gái của mẹ như dì cũng không phải vô ích. Hai đứa có nên duyên được hay không phải còn xem bản lĩnh của cháu thế nào."
 
Tào An: "Cháu biết rồi, hôm nào dì rảnh thế, cháu mời dì ăn cơm."
 
"Dì cũng đâu có thiếu một bữa cơm. Lần tới lớp Miêu Miêu mở họp phụ huynh cháu đi thay dì, giúp dì dập tắt cái suy nghĩ theo đuổi con bé của đám nam sinh trong lớp nó đi. Mới học lớp mười, một đám oắt con mới tí tuổi đầu không chịu lo đèn sách, học hành cho tử tế đàng hoàng mà còn dám đua đòi viết thư tình cơ đấy."
 
Tào An nhận nhiệm vụ này.
 
Ông cụ chờ cháu ruột cất điện thoại di động đi mới nhìn sang, chậm rãi hỏi: "Lại sắp xếp cho cháu đi xem mắt đấy à?"
 
Tào An ngầm thừa nhận.
 
Ông cụ: "Lại xôi hỏng bỏng không rồi?"
 
Tào An tiếp tục im lặng.
 
Ông cụ nhìn thằng cháu mình một lúc, sau đó an ủi: "Không cần phải vội, nếu đã có duyên phận thì kiểu gì cũng sẽ gặp được, còn không có duyên thì ở một mình cũng chẳng sao. Việc này cũng đâu phải việc gì đáng xấu hổ. Chẳng phải hiện giờ có rất nhiều người dink* đó sao?"
 
*Dink hay còn gọi là “trào lưu gia đình kiểu Dink”, dùng để chỉ những người có khả năng sinh con nhưng lại lựa chọn không sinh con. Ngoài việc chủ động không sinh con, họ cũng có thể bị động lựa chọn không sinh con do nguyên nhân chủ quan hoặc khách quan. Thuật ngữ "DINK" (phiên âm của DINK, viết tắt của Double Income No Kids) du nhập vào Trung Quốc vào những năm 1990, và bản dịch theo nghĩa đen của nó là một gia đình có "thu nhập gấp đôi và không có con".
 
Tào An: ...
 
Anh cũng đâu có gấp gáp gì, thế nhưng vừa nghe ông cụ nói như thế, sao anh lại cảm thấy có chút buồn bã là thế nào nhỉ? Dường như anh thật sự chỉ có thể sống độc thân cả đời.
 
Ông cụ tiếp tục an ủi: "Nói chung là cháu phải nhớ cho kỹ, dù chúng ta nhìn trông hơi đáng sợ một chút nhưng cũng không thể cưới bừa, cưới tạm bợ được. Thà là thiếu chứ không được làm bừa. Nếu như cháu dẫn một cô gái do cháu lừa gạt về đây, chắc chắn ông sẽ không chấp nhận, ngày lễ ngày tết cũng khỏi cần phải đến chỗ ông ăn cơm làm gì."
 
Trong đầu tưởng tượng đến những hình ảnh không vui, đôi lông mày đã bạc nhưng vẫn còn thẳng tắp của ông cụ cau lại, vẻ mặt cũng mang nét u ám và phiền muộn.
 
Thế nên, cái cụm "nhìn trông hơi đáng sợ" thật sự đã được phản ánh một cách vô cùng sinh động trong ba thế hệ ông cháu nhà họ Tào.
 
.
 
Bảy giờ sáng thứ hai, Tào An đúng hẹn đến khu chung cư Hòa Bình đón Giang Đào.
 
Sau khi chào hỏi khách sáo đôi câu, Tào An chuyên tâm lái xe, không cố nói thêm gì nữa.
 
Giang Đào dựa vào lưng ghế, phát hiện móc treo mèo cầu tài anh mới treo lên hôm qua, hôm nay đã không còn nữa. Không biết là vì bản thân anh thấy không vui khi nhìn thấy mèo cầu tài hay là vì không muốn cô xấu hổ.
 
Mãi cho đến khi chiếc xe Jeep màu đen dừng lại ở bên ngoài bãi đậu xe của khoa điều trị nội trú rồi, Tào An mới mở miệng: "Tối nay, mấy giờ em tan làm?"
 
Giang Đào đáp: "Hôm nay muộn hơn một chút, có lẽ khoảng tám rưỡi tối mới tan."
 
Tào An cởi đai an toàn: "Tôi đưa em đến sảnh thang máy."
 
Không chờ Giang Đào lên tiếng, anh đã xuống xe.

 
Giang Đào sóng vai đi cùng anh về phía tòa nhà lớn của khoa điều trị nội trú.
 
Ánh mặt trời buổi sáng từ phía đông rọi tới, từng

làn gió phả vào mặt đã không còn lạnh nữa, cuối cùng cũng có chút hơi thở của mùa xuân.
 
Giang Đào nhìn chiếc khăn trước ngực mình, cảm thấy ngày mai có thể không cần đeo nữa.
 
Người đàn ông đang đi cạnh cô bỗng nhiên lên tiếng: "Tối hôm qua tôi đã giải thích rõ ràng với điều dưỡng trưởng khoa rồi, dì ấy sẽ không gán ghép em với tôi nữa. Em cứ an tâm mà đi làm."
 
Giang Đào gật đầu đáp: "Cô Vương cũng đã nói với tôi rồi."
 
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới chỗ ngày hôm qua Tào An dạy dỗ Trương Dương.
 
Tào An nhìn thùng rác, giải thích: "Tôi chưa đánh nhau bao giờ. Hôm qua làm vậy là để dọa người kia thôi. Đối phó với loại người như hắn ta, nói năng lịch sự sẽ khó có tác dụng."
 
Trong lòng Giang Đào thầm giật mình.
 
Nói thế có nghĩa là một loạt những hành động nắm cổ tay, nhét hoa hồng đều là diễn xuất lúc ngẫu hứng thôi ư?
 
Thế nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, người có bề ngoài và khí chất như Tào An thì dù có là bọn côn đồ cũng không dám dây vào, huống chi là những bạn bè bình thường và những người qua đường.
 
Cô tiếp lời anh một cách vụng về: "May mà có anh ở đó, nếu không anh ta còn cứ tiếp tục quấy rầy kiểu đó, tôi chỉ có thể báo cảnh sát thôi."
 
Tào An: "Báo cảnh sát cũng được. Ít nhất cũng có tác dụng răn đe, thế nên em cứ báo cảnh sát mà không cần phải đắn đo gì cả."
 
Giang Đào tiếp tục gật đầu.
 
Hai người đã đến sảnh thang máy.
 
Tào An ấn thang máy giúp cô, thang máy từ tầng hai đi xuống, chớp mắt một cái đã tới nơi.
 
Giang Đào cố gắng để bản thân cười một cách tự nhiên nhất, sau đó vẫy tay với anh bảo: "Tôi vào đây, anh cũng mau đi bận việc của mình đi."
 
Tào An đứng ở ngoài thang máy, nhìn cô nói: "Buổi tối gặp lại."
 
.
 
Công việc của điều dưỡng rất bận rộn, còn thường xuyên phải đối mặt với tình huống xảy ra đột xuất. Thế nhưng sau khi đã quen, họ có thể theo kịp tiết tấu công việc.
 
Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Giang Đào lướt điện thoại di động.
 
Trong vòng bạn bè của cô chủ yếu là họ hàng thân thích, bạn thời cấp ba, bạn thời đại học và cả các đồng nghiệp y tế đến từ hai bệnh viện. Nhiều người nên dù ngày nào cô cũng lướt nhưng nội dung tin tức vẫn rất phong phú.
 
Lướt lướt lướt, thế mà cô lại nhìn thấy Tào An.
 
Có lẽ anh đang trên đường tới công trường, ven đường vùng ngoại thành toàn là đất ruộng, cũng có cả vườn trái cây.
 
Trong bức ảnh Tào An chụp có cảnh một vườn đào, nơi đầu cành đón nhiều nắng nhất nở rộ những chùm hoa hồng phơn phớt.
 
Có lẽ là anh chụp bức ảnh này trong lúc đang ngồi trên xe, chụp ở chế độ viễn cảnh, phong cảnh chủ yếu là cảnh vật của miền Bắc sau một mùa đông lạnh giá hiu quạnh. Trong cả bức ảnh, chỉ có mấy nhánh đào phấn kia tạo nên nét chấm phá, chính nó đã mang lại một chút màu sắc tươi sáng cho cả bức tranh.
 
Người bạn chung duy nhất giữa hai người là điều dưỡng trưởng khoa Vương Hải Yến đã để lại bình luận dưới bài viết đó: Hoa đào nở rồi à? Lại đi đạp thanh thôi.
 
Tào An trả lời lại: Vẫn chưa nở nhiều dì ạ.
 
Vương Hải Yến: Với cái tuổi này của cháu chụp hoa lá làm cái gì, cỡ như ba cháu chụp còn tạm được.
 
Giang Đào cũng không thể nào tưởng tượng ra được cảnh Tào An đang lái xe bỗng nhiên dừng ở ven đường, hạ kính xe xuống chỉ để chụp một bức ảnh hoa.
 
Tuy nhiên đâu có ai quy định một người đàn ông như anh thì không được chụp hoa, nó cũng giống như việc một cô gái có vẻ bề ngoài xinh xắn, dễ thương cũng có thể làm những việc mà các đấng mày râu chuyên làm.
 
Xét thấy bây giờ mối quan hệ giữa hai người khá xấu hổ, Giang Đào không để lại bất cứ dấu vết nào dưới bài đăng đó, ngón tay cô lướt qua nó, tiếp tục xem những nội dung khác.
 
Tám giờ tối, Giang Đào giao ban xong, thay quần áo rồi bèn đi thang máy xuống dưới.
 
Ở sảnh tầng một được bố trí một hàng ghế tựa dài, Tào An đang ngồi một mình ở đó. Có lẽ là nghe thấy tiếng thang máy đến, anh khẽ nghiêng đầu nhìn qua, trong tay vẫn còn đang cầm chiếc điện thoại di động.
 
Giang Đào lên tiếng chào hỏi trước: "Anh tới lâu chưa, sao không gọi điện thoại cho tôi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Tào An đáp: "Cũng vừa mới đến, sợ quấy rầy công việc của em."
 
Giang Đào nhìn sang hướng khác, nhỏ giọng hỏi: "Anh có nhìn thấy Trương Dương không?"
 
Tào An: "Tôi tìm rồi, chắc là hắn ta không đến đâu."
 
Khóe mắt lướt qua cơ thể cường tráng và rắn chắc của anh, Giang Đào thầm nghĩ, sợ là Trương Dương không có gan quay lại, ngoài kia có biết bao cô gái xinh đẹp hơn cô rất nhiều, Trương Dương không cần thiết phải vì cô mà đắc tội với một ông trùm.
 
Hai người đi về phía xe của Tào An.
 
Giang Đào vừa bước lên xe đã thấy phía trước có một giỏ dâu tây nho nhỏ, quả nào quả nấy to như quả trứng gà, vỏ ngoài đỏ mọng, có vài quả vẫn còn nguyên lá.
 
Tào An vừa thắt dây an toàn vừa nói: "Trên đường về tôi đi qua một vườn dâu, dâu vừa hái chiều nay. Tôi đã đưa qua nhà dì hai hộp rồi, hộp này em mang về cho bà ngoại nếm thử đi."
 
Giang Đào đáp: "Được chứ, bà ngoại tôi thích ăn dâu tây lắm nhưng tôi sẽ chuyển tiền trả lại anh."
 
Tào An: "Em chuyển cho tôi năm mươi đồng đi, ở đó cũng bán giá này, không chênh mấy đâu."
 
Giang Đào cảm thấy thoải mái ngay, cô dùng wechat gửi cho anh một bao lì xì.
 
Đến khu chung cư, Tào An hỏi cô: "Ngày mai em làm ca nào?"
 
Giang Đào biết mình không thể khách sáo với anh được nên cũng không vòng vo thêm nữa mà nói thẳng: "Tối mai tám giờ, tôi làm ca đêm, có lẽ lúc tôi đi làm anh sẽ không tới được. Tám giờ sáng thứ năm anh đến bệnh viện đón tôi là được."
 
Tào An đáp: "Cứ để tôi đưa em đi, vẫn đi trước một tiếng hả, bảy giờ gặp nhé?"
 
Giang Đào: "Cũng được, phiền anh rồi."
 
 Tào An không nói gì, nhìn cô mở cửa xuống xe, anh bèn cầm lấy hộp dâu tây đưa qua.
 
Giang Đào nhìn anh lái xe rời đi, sau đó chậm rãi bước vào khu chung cư.
 
Tối nay bà ngoại cô không ra ngoài mà ngồi trong phòng khách xem ti vi, nhìn thấy giỏ dâu tây trong tay Giang Đào, bà vui vẻ nói: "Nhìn tươi quá nhỉ?"
 
Giang Đào đáp: "Đúng thế ạ, vốn cháu không định mua đâu nhưng mà lúc đi qua cửa hàng trái cây lại không nhấc chân lên nổi."
 
Bà ngoại dặn cô: "Cơm bà để trong nồi đấy, cháu ăn trước đi, bà đi tắm đây."
 
Nói thì nói thế chứ cơm nước bà ngoại đã đặt sẵn lên bàn cho cô, chỉ còn kém nước lấy muỗng xúc đến tận miệng Giang Đào nữa thôi.
 
Căn nhà này đã cũ lắm rồi nhưng ánh đèn vẫn vô cùng ấm áp, bóng dáng bà ngoại đi tới đi lui cũng khiến cho Giang Đào cảm thấy ấm áp hơn.
 
Cuối cùng, bà ngoại rửa sạch một đĩa dâu tây, mang tới ngồi ăn cùng với Giang Đào.
 
Giang Đào nếm thử một quả, chua chua ngọt ngọt, ăn ngon như vẻ bề ngoài.
 
Bà ngoại còn khẽ hỏi: "Có phải cửa hàng hoa quả bên trái cửa Đông không? Ban ngày bà cũng đi qua đó sao không thấy dâu tây của chỗ đó ngon như vậy."
 
Giang Đào bị nói trúng tim đen bèn đáp: "Có lẽ là vừa mới đưa tới."
 
Chẳng qua là cô cứ nhìn những quả dâu tây kia là lại nhớ đến gương mặt của Tào An và cả bức ảnh hoa đào mà anh đăng nữa.
 
Đúng là chân thật đến phát bực.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện