Giang Đào ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lông, cầm di động gác tay lên tay vịn, cô dùng tư thế này để gọi video với Phương Nhụy.
Đương nhiên nội dung trò chuyện của cả hai là "Tào đại ca" .
Phương Nhụy: "Nhét bó hoa hồng vào cổ áo của Trương Dương á, Tào đại ca đẹp trai quá đi mất? Tớ muốn tới bệnh viện của các cậu để xem video giám sát quay lại cái đoạn ấy chết đi được!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào: "Phòng giám sát sẽ không thèm để ý tới cậu đâu."
Phương Nhụy: "Nói nghiêm túc này, cậu không cảm thấy có một anh bạn trai như Tào đại ca sẽ cảm thấy an toàn lắm à?"
Giang Đào: "Cái đó còn phải xem tình huống thế nào, nếu là để dọa người ngoài thì đương nhiên là rất an toàn. Thế nhưng nếu người khiến anh ấy tức giận là cậu, liệu đến khi ấy cậu có còn cảm thấy an toàn nữa hay không?"
Não của Phương Nhụy tự động nhảy số đến hình ảnh ấy, vừa nghĩ đến đó cô ấy đã không kìm được phải rùng mình. Cuối cùng cô ấy cũng coi như có thể hiểu được tâm trạng của Giang Đào: "Đó cũng là một vấn đề, tình cảm của ba mẹ tớ tốt như vậy thế mà thi thoảng còn cãi nhau vài câu. Nếu cậu thật sự thành đôi với Tào đại ca, với cái lá gan nhỏ bé kia của cậu, chỉ e gì cũng phải nghe theo lời người ta hết. Nhưng hình như anh ấy thích cậu lắm đó, bị cậu từ chối thế rồi mà vẫn còn muốn đưa đón cậu thêm một tuần nữa. Còn nói gì mà đã giúp thì giúp cho trót, có mà chưa từ bỏ thì có."
Giang Đào: "Thôi kệ đi, dù gì tớ cũng đã cho anh ấy thấy thái độ của tớ rồi, hết cái thời hạn một tuần này, tớ và anh ấy sẽ không có bất cứ quan hệ gì nữa."
Đã nói rõ ràng như thế rồi thì chí ít cô sẽ không cần phải mang thêm bất cứ gánh nặng nào nữa.
Phương Nhụy: "Theo tớ thấy, động tác của anh ấy rất giống động tác võ thuật, có lẽ phải là đai đen."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Đào còn đang nhớ lại màn trình diễn của Tào An thì điều dưỡng trưởng khoa đột nhiên gọi điện thoại tới, cuộc gọi video bị buộc phải dừng.
Giang Đào cầm điện thoại di động lên bắt máy.
Vương Hải Yến lập tức hỏi: "Tiểu Đào, lúc tan làm em tìm tôi có việc gì thế?"
Giang Đào: "Là về chuyện xem mắt ạ. Nhưng em đã nói chuyện rõ ràng với Tào An rồi nên em không cần phiền cô chuyển lời đến anh ấy nữa ạ."
Vương Hải Yến hỏi lại: "Em không nói đùa đấy chứ? Em còn to gan đến mức dám nói thẳng với thằng bé cơ à? Trước đây nhà gái đều phải nhờ người mai mối chuyển lời giúp đấy."
Giang Đào lí nhí hỏi: "Cô cảm thấy Tào An có tức giận không ạ?"
Vương Hải Yến đáp: "Không đâu, không đâu, thằng bé dễ tính mà. Con gái nhà người ta đã nói là không có cảm giác gì, nó sẽ không hỏi thêm mấy cái lý do thừa thãi, cũng chưa bao giờ cố chạy đến để tiếp tục quấy rầy người ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Đào nghe vậy giật mình.
Hình như Tào An đối xử với cô không giống thế lắm thì phải?
Nhưng anh lịch sự lắm mà, đề nghị đưa đón cô thêm một tuần nữa có lẽ thật sự là vì muốn giúp cô giải quyết dứt điểm cái con người phiền toái Trương Dương kia thôi. Đến khi mọi chuyện xong xuôi, chắc chắn anh ấy sẽ đối xử với cô như đối xử với những đối tượng hẹn hò trước đây, chính thức cắt đứt liên hệ.
.
Vương Hải Yến nói chuyện với Giang Đào xong, lập tức gọi điện thoại cho Tào An.
Tào An đang đi dạo với ông cụ sau khi ăn tối xong, lúc bắt máy cũng không có ý định tránh qua chỗ khác.
Vương Hải Yến hỏi anh: "Chiều nay lúc cháu tới đón Tiểu Đào có gặp Trương Dương không?"
Tào An đáp: "Có ạ, cháu đã giải quyết rồi. Có điều hình như hắn ta vẫn chưa hết hi vọng nên cháu sẽ đưa đón cô ấy thêm một tuần nữa."
Vương Hải Yến thấy lạ bèn hỏi: "Cháu đã giúp Tiểu Đào một cái ơn lớn như thế mà con bé không cảm kích cháu tí nào sao?"
Một cô điều dưỡng viên nhỏ hiền lành như vậy, chưa nói đến chuyện sẽ vì một màn anh hùng cứu mỹ nhân mà động lòng với Tào An thì ít nhất cũng không đến nỗi chọn ngay tối nay để từ chối người ta thế chứ? Đúng là khiến cho con người ta thấy bất ngờ mà.
Tào An đáp: "Như vậy cũng tốt mà. Bản thân cháu cũng không muốn cô ấy cảm thấy vì nợ cháu một món ân tình nên mới ép buộc mình phải tiếp tục gặp mặt cháu."
Vương Hải Yến: "Thôi được rồi, đám trẻ các cháu đều có suy nghĩ riêng của mình, dì không cần phải lo lắng thêm nữa. Dù có thể nào thì dì cũng đã giới thiệu Tiểu Đào cho cháu rồi, chứng tỏ có cô em gái của mẹ như dì cũng không phải vô ích. Hai đứa có nên duyên được hay không phải còn xem bản lĩnh của cháu thế nào."
Tào An: "Cháu biết rồi, hôm nào dì rảnh thế, cháu mời dì ăn cơm."
"Dì cũng đâu có thiếu một bữa cơm. Lần tới lớp Miêu Miêu mở họp phụ huynh cháu đi thay dì, giúp dì dập tắt cái suy nghĩ theo đuổi con bé của đám nam sinh trong lớp nó đi. Mới học lớp mười, một đám oắt con mới tí tuổi đầu không chịu lo đèn sách, học hành cho tử tế đàng hoàng mà còn dám đua đòi viết thư tình cơ đấy."
Tào An nhận nhiệm vụ này.
Ông cụ chờ cháu ruột cất điện thoại di động đi mới nhìn sang, chậm rãi hỏi: "Lại sắp xếp cho cháu đi xem mắt đấy à?"
Tào An ngầm thừa nhận.
Ông cụ: "Lại xôi hỏng bỏng không rồi?"
Tào An tiếp tục im lặng.
Ông cụ nhìn thằng cháu mình một lúc, sau đó an ủi: "Không cần phải vội, nếu đã có duyên phận thì kiểu gì cũng sẽ gặp được, còn không có duyên thì ở một mình cũng chẳng sao. Việc này cũng đâu phải việc gì đáng xấu hổ. Chẳng phải hiện giờ có rất nhiều người dink* đó sao?"
*Dink hay còn gọi là “trào lưu gia đình kiểu Dink”, dùng để chỉ những người có khả năng sinh con nhưng lại lựa chọn không sinh con. Ngoài việc chủ động không sinh con, họ cũng có thể bị động lựa chọn không sinh con do nguyên nhân chủ quan hoặc khách quan. Thuật ngữ "DINK" (phiên âm của DINK, viết tắt của Double Income No Kids) du nhập vào Trung Quốc vào những năm 1990, và bản dịch theo nghĩa đen của nó là một gia đình có "thu nhập gấp đôi và không có con".
Tào An: ...
Anh cũng đâu có gấp gáp gì, thế nhưng vừa nghe ông cụ nói như thế, sao anh lại cảm thấy có chút buồn bã là thế nào nhỉ? Dường như anh thật sự chỉ có thể sống độc thân cả đời.
Ông cụ tiếp tục an ủi: "Nói chung là cháu phải nhớ cho kỹ, dù chúng ta nhìn trông hơi đáng sợ một chút nhưng cũng không thể cưới bừa, cưới tạm bợ được. Thà là thiếu chứ không được làm bừa. Nếu như cháu dẫn một cô gái do cháu lừa gạt về đây, chắc chắn ông sẽ không chấp nhận, ngày lễ ngày tết cũng khỏi cần phải đến chỗ ông ăn cơm làm gì."
Trong đầu tưởng tượng đến những hình ảnh không vui, đôi lông mày đã bạc nhưng vẫn còn thẳng tắp của ông cụ cau lại, vẻ mặt cũng mang nét u ám và phiền muộn.
Thế nên, cái cụm "nhìn trông hơi đáng sợ" thật sự đã được phản ánh một cách vô cùng sinh động trong ba thế hệ ông cháu nhà họ Tào.
.
Bảy giờ sáng thứ hai, Tào An đúng hẹn đến khu chung cư Hòa Bình đón Giang Đào.
Sau khi chào hỏi khách sáo đôi câu, Tào An chuyên tâm lái xe, không cố nói thêm gì nữa.
Giang Đào dựa vào lưng ghế, phát hiện móc treo mèo cầu tài anh mới treo lên hôm qua, hôm nay đã không còn nữa. Không biết là vì bản thân anh thấy không vui khi nhìn thấy mèo cầu tài hay là vì không muốn cô xấu hổ.
Mãi cho đến khi chiếc xe Jeep màu đen dừng lại ở bên ngoài bãi đậu xe của khoa điều trị nội trú rồi, Tào An mới mở miệng: "Tối nay, mấy giờ em tan làm?"
Giang Đào đáp: "Hôm nay muộn hơn một chút, có lẽ khoảng tám rưỡi tối mới tan."
Tào An cởi đai an toàn: "Tôi đưa em đến sảnh thang máy."
Không chờ Giang Đào lên tiếng, anh đã xuống xe.
Giang Đào sóng vai đi cùng anh về phía tòa nhà lớn của khoa điều trị nội trú.
Ánh mặt trời buổi sáng từ phía đông rọi tới, từng