Thời Lục vẫn luôn đợi cô.
Mỗi lần cuối tuần, mỗi ngày Quốc Khánh, mỗi lần tan học.
Chạy ra khỏi lớp, cậu luôn ảo tưởng sẽ thấy được một bóng hình quen thuộc phía dưới.
Cậu tức giận rõ ràng đến thế.
Tại sao cô còn chưa tới.
Sau những lần chờ đợi trong tuyệt vọng, cảm xúc của Thời Lục ngày càng tồi tệ.
Cậu không muốn cúi đầu hết lần này đến lần khác, nhưng bản thân thực sự không nhịn được nữa.
“Sao cậu còn chưa đến tìm tớ?”
Tớ đã quyết định tha thứ cho cậu rồi.
Cậu cũng không thể đi dỗ dành tớ sao?
Nam sinh vừa ấm ức vừa tức giận, giọng nói mang theo sự thương tâm, tựa như đã trải qua nhiều lần đợi chờ mất mát, cuối cùng vẫn không thể đợi được cô.
Hốc mắt Thiên Huỳnh đỏ lên.
Cô nghẹn ngào, nắm chặt điện thoại.
“Lộc Lộc, thật xin lỗi.”
Học kỳ trôi qua một nửa, Thiên Huỳnh bỗng nhiên tìm được công việc làm thêm ngoài giờ học.
Bộ phận điều dưỡng vốn dĩ đã bận rộn, đối với sinh viên năm nhất thì chỉ có ngày thứ bảy và chủ nhật mới rảnh rỗi.
Cô hỏi xem mấy người trong ký túc xá.
Điền Nhuế không làm thêm, Đoạn Thiên cũng không có kinh nghiệm về phương diện này.
Cuối cùng vẫn là Mạnh Lại giới thiệu cho cô công việc ở một cửa hàng tiện lợi gần quán bar, chỉ cần đi làm vào hai ngày cuối tuần, mỗi ngày được 100 tệ.
Tính toán một chút, một tháng được 800 tệ.
Cùng với việc tiết kiệm tiền sinh hoạt phí một chút, trước kỳ nghỉ động hẳn là cô có thể gặp cậu.
Thành phố phía Nam nhiều mưa.
Buổi chiều mưa to tầm tã như trút nước khiến người đi đường vội vã.
Thiên Huỳnh dọn một thùng đồ uống vào tủ lạnh, nhìn xuyên qua cửa sổ cửa hàng tiện lợi nhìn những người chạy vội trên đường.
“Lộc Lộc, hôm nay bên tớ trời lại mưa.
Bắc Kinh có vẻ ngày càng lạnh, cậu ra ngoài nhất định phải chú ý giữ ấm.”
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thời Lục.
Mùa đông phía Bắc rét lạnh, đây là lần đầu tiên cậu trải qua mùa đông ở đó, bên cạnh lại không có ai chăm sóc, Thiên Huỳnh không khỏi lo lắng.
“Không phải đã bảo việc dọn đồ nặng này để tôi làm hay sao.” Một chàng trai làm chung ở cửa hàng tiện lợi đi tới, ngồi xổm xuống giúp cô dọn đồ uống.
“Tôi là con trai, có sức khỏe mà.”
“A, không sao.” Thiên Huỳnh hoàn hồn, vội vàng ngồi xuống dọn cùng anh ta.
“Sức tôi cũng rất khỏe mà.”
Chàng trai cười rồi nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, cô thường xuyên xem điện thoại như vậy là đang trả lời tin nhắn của bạn trai sao?”
“Không phải.”
“Ồ.”
Thời gian làm việc của hai người so le nhau.
Hôm nay Thiên Huỳnh làm ca sáng, buổi chiều 5 giờ tan tầm.
Cô dọn dẹp đồ rời đi, chàng trai đứng sau quầy thu ngân, đột nhiên lên tiếng gọi.
“À, cái này cho cô.” Trong tay anh ta cầm một que kẹo màu sắc rực rỡ, cười tủm tỉm.
“Gần hết hạn rồi, lần trước ông chủ bảo tôi tùy ý xử lý, chúng ta mỗi người một nửa.”
“A.” Thiên Huỳnh kinh ngạc, đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.”
Cô đẩy cửa kính ra, căng dù đi ra ngoài.
Điện thoại bên người cách lớp quần áo reo lên, Thiên Huỳnh nhìn tin nhắn mới nhất.
“Biết rồi.”
Hệt như nam sinh cất giọng lười biếng kéo dài đang xuất hiện trước mắt mình.
Thời Lục lại nhắn tiếp.
“Cậu đang làm gì? Sao không gọi điện thoại cho tớ?”
Khóe miệng Thiên Huỳnh cong lên, nhấn mở dãy số điện thoại của cậu và nó được kết nối ngay lập tức.
Tiếng mưa rơi tí tách trên mặt ô, Thiên Huỳnh đặt điện thoại bên tai, cười khẽ: “Lộc Lộc.”
“Ừ…”
“Cậu ở bên ngoài à?” Cậu nhanh chóng thấy được sự ồn ào bên phía Thiên Huỳnh.
Cô đi trên đường, ngày mưa người đi đường không nhiều lắm nhưng cũng không giấu được tiếng còi xe lẫn tiếng mưa rơi.
“Ừ, đi dạo bên ngoài.” Thiên Huỳnh nói mơ hồ, vừa nói xong đã nhận ra Thời Lục không phải dễ lừa như ngày xưa, cô lập tức bổ sung giải thích: “Đi dạo phố mua chút đồ.”
“Một mình?”
“Bạn cùng phòng bận cả rồi.”
Thời Lục hừ nhẹ, không nóng không lạnh trào phúng: “Không có tớ thì chỉ có thể đi một mình.”
“…”
“Quên đi.” Cậu khoan dung không so đo với cô, bỏ qua đề tài này rồi hỏi tiếp.
“Trường cậu có nhiều nam sinh không vậy? Có người nào khi không mà tỏ ra ân cần với cậu không hả?”
Thời Lục hỏi câu này vừa đúng lúc Thiên Huỳnh đang kiểm tra ngày sản xuất của que kẹo trên tay.
Trên bao bì ghi rõ thời gian sản xuất là hai tháng trước.
Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, mặt không đổi sắc nói: “Không có.”
“Vậy là tốt rồi, ở bên ngoài đừng tùy tiện để ý đến mấy người kỳ quái đó biết chưa?” Thời Lục giáo huấn cô, mới nói được nửa thì bỗng nhiên điện thoại truyền đến tiếng ho khan, ngay sau đó tiếng lục tục tìm kiếm.
Cậu khịt khịt mũi, lúc mở miệng cũng mang theo giọng mũi, mơ hồ không rõ: “Tớ có chút việc, cúp trước nha.”
“Cậu có phải bị cảm không vậy?” Thiên Huỳnh vội vàng hỏi trước khi cậu cúp máy, biểu tình nghiêm túc.
“Lộc Lộc, cậu đi uống thuốc sao?”
…
Khi shipper đưa cơm hộp đến dưới tòa nhà Bắc Kinh, vừa lúc gặp phải bạn cùng phòng Thời Lục nên nhờ hắn thuận tay mang thuốc lên luôn.
Ký túc xá bốn người, bàn ghế ngăn tủ trang bị chỉnh tề sạch sẽ, hoàn cảnh so với các trường học khác tốt hơn nhiều lần.
Nam sinh nằm trong chăn bông, mặt đỏ bừng, tóc rối bù, biểu cảm mệt mỏi.
“Thời Lục, thuốc của cậu.” Một người đưa túi trong tay cho cậu, không khỏi tò mò: “Ai đưa vậy ta? Ở xa mà vẫn gọi shipper giao đến đây, người theo đuổi cậu à?”
Thời Lục có người theo đuổi không phải chuyện gì mới mẻ.
Ngày nhập học, giá trị nhan sắc của cậu đã đứng đầu mấy trường đại học.
Nữ sinh như điên hết cả lên, mỗi ngày không biết có bao nhiêu người đến tìm bọn họ xin Wechat.
Chỉ là vị này không những lớn lên đẹp trai mà tính tình cũng xấu đến cực điểm, khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta có cảm giác giây tiếp theo cậu sẽ mắng chửi người.
Không biết đã dọa bao nhiêu nữ sinh thích cậu chạy mất, ngay cả mấy người lớn gan cũng không dám tiến lên tự rước lấy nhục.
Khai giảng không bao lâu, tính tình khó chịu của Thời Lục đã lan truyền ra toàn bộ trường học, đồng thời còn lưu truyền ra một câu, “Theo đuổi cậu ta còn khó hơn lên trời.”
Lúc đầu mấy người ở chung ký túc xá còn sợ Thời Lục, không dám nói chuyện với cậu.
Chỉ sau vài ngày thi ngắn ngủi họ đã xoay chuyển thái độ ngay lập tức.
Biết làm sao được, đại lão quá trâu bò.
Bọn họ không thể giống cậu ấy, đề nào đến tay cũng giải quyết dễ dàng hệt như giải đề toán tiểu học.
Sau này mới biết được cậu ấy dành huy chương vàng trong đội tuyển quốc gia năm ngoái, thiếu chút nữa thành quán quân thế giới.
Một loạt đều tâm phục khẩu phục, từ đây ký túc xá chỉ có đại ca.
Tính tình không tốt thì sao? Thiên tài nào mà không có cá tính của riêng mình.
Thời Lục ho khan ngồi dậy, mở túi ra, bên trong là một vài loại thuốc quen thuộc trước kia cậu thường uống, không có tác dụng phụ mà cũng rất nhanh có hiệu quả.
Năm THCS đầu tiên cậu thường xuyên sinh bệnh lại không uống thuốc.
Thiên Huỳnh đốc thúc cậu ba năm, có lẽ còn nhớ tên mỗi loại thuốc hơn cả cậu.
“Uống nước đi.” Lâm Sở, cũng chính là người mới lấy thuốc vào, rót cho cậu một cốc nước ấm để bên cạnh.
Thời Lục lấy mỗi loại mấy viên rồi cầm cốc lên.
Hỗn hợp nước ấm và thuốc chảy xuống.
“Cậu thực sự dám uống à? Ai đưa đấy? Không sợ người khác hạ độc…” Lâm Sở nhặt túi thuốc lên cẩn thận xem xét, vô tình nhìn thấy thực đơn trên bao nilon dán trên hộp cơm, “Lộc Lộc?”
“Lộc Lộc này chắc không phải là…” Lâm Sở chưa nói từ “ngài” ra khỏi miệng, thực đơn trong tay đã bị người khác dật đi.
Thời Lục đang bệnh vẫn khí thế mười phần như cũ, trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Đừng chạm lung tung vào đồ của người khác.”
“Thế nào? Chạm vào thực đơn cơm hộp chút xíu cũng không được?” Lâm Sở nhịn không được trêu chọc cậu, đè giọng xuống, “Lộc, Lộc?”
Thời Lục không thể dùng nắm đấm khi bị ốm, nhíu mày hạ giọng không kiên nhẫn.
“Cũng đừng gọi bậy.”
Lâm Sở thấy thế lại càng hứng thú, vuốt cằm cân nhắc: “Đây là ai vậy ta, cảm tình không bình thường nha, chắc không phải bạn gái nhỏ bí mật của cậu đâu ha?”
“Ồn muốn chết.” Thời Lục nằm xuống giường một lần nữa, kéo chăn cao lên trực tiếp che đầu lại.
“Cậu yên lặng một chút, tôi đau đầu.”
“Cậu lại đau đầu? Tháng này là lần thứ ba rồi đấy.
Tôi nói cậu mùa đông thì mặc nhiều một chút, khi nào cũng cứ muốn phong độ nên không mặc ấm, đẹp trai thì có tác dụng gì sao? Có thể đổi ra cơm ăn sao? Ai, Bắc Kinh có lẽ hơi phiền, hoàn cảnh khắc nghiệt này không hợp