Tiêu Mạn đi dẫn đường trước, An Kiên theo sau.
Nhìn thấy view của quán, An Kiên tấm tắc khen.
- Đẹp thật đấy.
- Đồ ăn ở đây cũng ngon nữa.Để mình gọi anh Kha tới luôn.
Tiêu Mạn rút điện thoại trong túi xách ra, bấm số Minh Kha mà gọi.
Sau một hồi tút dài, bên kia cũng bắt máy.
" Anh nghe đây "
- Đến chỗ này ăn trưa với em và An Kiên.Buổi trưa ba mẹ và anh Thành không về nhà đâu.
" Gửi vị trí cho anh đi ".
Tiêu Mạn tắt điện thoại, gửi vị trí cho Minh Kha, tiếp tục cùng An Kiên đợi đồ ăn.
20 phút sau, Minh Kha cũng đến nơi.
Đồ ăn cũng vừa lên đầy đủ.
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Ăn xong, Tiêu Mạn đòi anh cả đưa mình và An Kiên đi trung tâm thương mại.
Tất nhiên, anh đồng ý rồi.
Ai bảo anh cuồng em gái vậy chứ.
Hết trung tâm thương mại thì lại đến các quán ăn vặt, công viên giải trí.
Haiza đứa em này thật biết hành thằng anh.
Đến tối, mọi người quây quần bên mâm cơm, Dương Hạnh An cũng có mặt.
Minh Kha lên tiếng trước.
- Ba mẹ, con muốn kết hôn.
Tất cả, trừ Tiêu Mạn đều kinh ngạc.
Lâu ngày không gặp, về nhà liền ngỏ ý muốn rước vợ về.
Sock!!!
- Connn nói lại.
- Ba Tiêu như không chắc chắn vào tai mình.
Minh Kha tưởng ba không đồng ý, có chút rén nhẹ.
Nhưng anh vẫn quả quyết.
- Con nói, con muốn kết hôn.
Nếu ba không đồng ý, con cũng không cần lời chúc phúc cả ba mẹ, con chỉ muốn báo cho ba mẹ vậy thôi.
Tiêu Danh Quân vui đến rơi nước mắt.
Giọt nước mắt suốt mười mấy năm nay cuối cùng cũng rơi xuống rồi.
Ông đánh nhẹ vào đầu thằng con trai.
- Ba…ba mừng còn không kịp, sao lại không đồng ý chứ.
Với cả thằng ngu này, nếu ba mẹ không chúc phúc, sao nhà người ta dám gả con gái cho mày chứ.
Minh Kha xoa nhẹ đầu, như vẫn chưa chắc chắn.
- Vậy sao lúc nãy ba nghiêm túc vậy?
Bà Xuân lúc này mới xen lời.
- Con nghĩ thử xem, hai năm con bạch vô âm tín, ba con đã lo cho con đến nhường nào.
Vừa về đã đòi kết hôn, ai mà không hoảng chứ.
Minh Kha như hiểu ra, mọi