- Sao cậu cứ ngớ người đứng ở đó vậy? Mau đi thôi, sắp bắt đầu rồi.
- Mình tới đây.
Đi cùng với Tiêu Mạn, Tô Minh cảm thấy mình thật ngu ngốc khi tìm đâu xa trong khi bản thân lại có cô bạn hoàn hảo đến như vậy.
- Cậu không buồn sao?- Tiêu Mạn bẽn lẽn hỏi vì sợ cậu bạn sẽ giận.
Tô Minh lắc đầu, miệng nhếch lên một chút giống như đang cười vậy.Cậu lắc đầu.
- Không chắc nữa.
Đến đây cả hai không nói gì.
Sáng nay nghe tin Tiêu Mạn nghỉ học, cả lớp ai cũng khá là ngạc nhiên.
Nhất là Tô Minh, hôm qua còn nói chuyện bình thường, đùng cái hôm nay xin nghỉ.
Gặng hỏi thầy Lý thì
- Thầy cũng không biết chính xác lí do, thấy bảo ba em ấy lên gặp hiệu trưởng rồi xin, chắc là việc gia đình.
Nghe vậy cũng chẳng ai để ý nữa.
Sáng hôm sau, vừa bước vào giờ sinh hoạt, thầy Lý đột ngột báo tin.
- Các em thấy đấy, hôm nay cũng không thấy Tiêu Mạn đến lớp đúng không?
- Vâng ạ, bọn em cũng đang thắc mắc ạ.
- Thầy vừa nghe tin từ hiệu trưởng, Tiêu Mạn sẽ đi du học trong hôm nay, giờ này chắc sắp lên máy bay rồi.
Nghe vậy, cả lớp chia thành hai nửa, một nửa thì buồn vì phải chia tay cô lớp phó hiền lành, tốt bụng, nửa thì trách móc Tiêu Mạn rời đi mà không nói một lời.
Còn về đám Tô Minh, Thiếu Phong và Tĩnh Linh, ai cũng há hốc ngạc nhiên.
Riêng Tô Minh thì khá là tự trách bản thân mình.
Đáng lẽ ra cậu nên nhận thấy sự khác thường của cô bạn sớm hơn, đáng lẽ ra cậu nên đối xử với cô bạn tốt hơn.
- Thầy biết các em sẽ buồn, thầy cũng vậy, không nỡ xa một học sinh ưu tú thế này.
Nhưng các em hãy nghĩ một hướng tích cực hơn, nếu như con đường du học sẽ tốt cho tương lai của Tiêu Mạn, chúng ta nên ủng hộ em ấy.
Vừa nói, thầy vừa nhìn về hướng của Tô Minh, thầy muốn xem thử cậu sẽ có phản ứng thế nào.
Nhưng những lời vừa rồi của chủ nhiệm, Tô Minh