Từ xưa tới nay , trong mắt mọi người , Tĩnh Linh là cô gái khá là yếu đuối và nhút nhát.
Hành động giáng năm ngón tay xuống mặt người khác của cô chắc mọi người chỉ được xem lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.
Vì sao ư ? Vì ánh mắt kiên định lúc này của cô đã khiến cho bao nhiêu người nhìn vào mà khiếp sợ .
Tiêu Mạn với hào quang của nữ chính bước tới cửa lớp bằng những bước nhẹ nhàng mà thanh tao .
- Là một bác sĩ đã cống hiến hơn 20 năm với nghề , cứu được không dưới 1000 người , đã từng xông pha vào không ít hơn 10 lần vào các vùng dịch để chống bệnh dịch , đáng lẽ ra con người ấy sẽ được vinh danh sẽ được ca tụng nhưng chỉ vì một sai sót còn chưa chắc do bản thân gây ra đã bị bao nhiêu người lên án.
Các cậu lấy tư cách gì đòi lên án bác Tô .
- Chúng tôi...!là người nói thay tiếng lòng các người nhà bệnh nhân đã mất không được ...
Còn chưa nói hết câu Tiêu Mạn đã cắt ngang .
- Cậu là người nhà của họ à ? Hay họ thuê cậu đến trường để nói những câu như vậy ?
- Tôi..
Cậu ..
Cậu đừng có mà quá đáng .
- Tôi quá đáng sao ? Tôi chỉ biết cậu không phải là người nhà của bệnh nhân kia , nhưng họ hàng của cậu chắc chắn có người đã được bác Tô chữa trị.
Từ đây tôi cũng nói luôn , thứ nhất , ngồi trường là môi trường cho chúng ta học tập chứ không phải là nơi để kì thị bạn học ; thứ hai người được nói chúng tôi là gia đình bệnh nhân chứ không phải các cậu , người chúng tôi có lỗi là gia đình bệnh nhân chứ không phải các cậu vậy nên nếu còn buông lời khiếm nhã tôi sẽ đưa hành vi này lên hội đồng trường để xem xét và chắc chắn tôi sẽ khiến cho người có hành vi này cuốn gói khỏi trường.
Mà các cậu biết đấy , bị nhà trường đuổi học thì nếu như được nhận vào trường khác , chắc chắn sẽ bị kì thị , nếu các cậu muốn thử cảm giác này thì cứ để cái miệng nói lung tung tiếp đi .
Nói xong Tiêu Mạn nhàn