Nếu muốn bước chân vào giới giải trí, ngoại hình chính là ngưỡng cửa.
Tuy trong giới không phải ai cũng hợp thẩm mỹ đại chúng nhưng cũng đạt tiêu chuẩn, đều có vẻ ngoài ưa nhìn.
Vị trước mắt có giá trị nhan sắc cực cao, là một tồn tại đỉnh cao trong showbiz.
Chỉ cần một tấm ảnh sân bay ăn mặc tùy tiện ngày thường cũng có thể khiến fan hú hét.
Nếu chú tâm ăn diện một phen sẽ càng thu hút hết mọi ánh nhìn.
Chị Nhan cũng xem tivi, đương nhiên biết Lý Úc Trạch.
Cô chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng ai ngờ thực sự là hắn? Cô khiếp sợ cùng hắn bắt tay.
Chẳng hiểu tại sao hắn lại cố ý nhấn mạnh hai chữ "đương nhiệm".
Mạnh Lâm thương lượng với chị Nhan, trước tiên khóa cửa tiệm, sau đó xách một cái ghế ra canh cửa nhìn ba người ngồi trong cửa hàng.
Anh Tiểu Thu và cô chủ tiệm vẫn bình thường, quan trọng nằm ở anh nhà kia kìa.
Tuy hành vi cử chỉ cũng chẳng có gì không ổn, nhưng so với lúc thường thì tao nhã cao quý hơn, tiếp đãi quý cô cũng cực kỳ lịch thiệp.
Mặc dù lúc nãy ngoài cửa còn tràn đầy thù địch, nhưng lúc này ngồi chung lại có thể chuyện trò vui vẻ, khiêm hòa lịch sự.
Chỉ là lúc cầm cốc giấy lên sẽ bất cẩn run hai cái.
Sau đó hắn lập tức xin lỗi cô chủ rồi đặt cốc giấy xuống.
Mạnh Lâm thầm nói câu "hoàn hảo" trong lòng.
Lúc này, hắn trổ hết hình tượng một quý công tử nỗ lực dung nhập vào tầng lớp bình dân.
Không khiến người ta thấy quá giả trân, cũng không để họ cảm thấy khó mà tiếp nhận.
Thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng hắn đang nỗ lực kìm hãm hào quang mà bản thân tỏa ra.
Nhưng rất xin lỗi, hắn thật sự quá chói mắt rồi.
Căn bản không kìm được.
Nếu lúc này Mạnh Lâm ngồi trước mặt anh nhà, có lẽ đã đào một cái lỗ chui vào.
Người ta hay nói nhân bỉ nhân đắc tử, thắc bỉ thắc đắc nhận*.
*Người so với người ắt chết, hàng so với hàng ắt ném.
Mỗi người/mỗi vật đều có số mệnh và giá trị riêng, nếu cứ đem ra so sánh thì chỉ muốn chết/muốn ném.
Thử hỏi có "tiền nhiệm" nào nhìn thấy đương nhiệm "bạn trai cũ" ưu tú như vậy mà không cảm thấy mất mặt?
Nhưng dường như cô chủ không bắt được dụng ý của anh nhà, vẫn cùng họ trò chuyện vui vẻ.
"Ai ngờ trải qua nhiều năm mà hai người thật sự có thể đến bên nhau." – Nhan Như lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn cảm thấy có chút không chân thực, "Hồi đó A Thu thường nhắc về cậu lắm, lúc ấy hình như cậu chưa làm diễn viên nên cũng chẳng biết cậu trông thế nào."
Lý Úc Trạch một mực duy trì nụ cười xã giao, nghe vậy ánh mắt chợt thay đổi, liếc qua Hạ Tri Thu nãy giờ luôn ngồi kề bên, hỏi: "Lúc trước em ấy từng nhắc qua tôi...!với cô?"
Chị Nhan đáp: "Đương nhiên rồi, chuyện quá khứ của cả hai, tôi đều biết cả."
Lý Úc Trạch ngập ngừng mấy giây, bưng cốc giấy uống vài hớp nước, "Cô không để ý?"
Chị Nhan nói: "Sao lại để ý? Bên đó A Thu không có bạn, có nhiều chuyện đều giữ trong lòng.
Lúc ấy em ấy vừa muốn chăm ông nội vừa muốn học đại học buổi tối, cực khổ vô cùng.
Ngoài những lúc nhắc tới cậu liền mặt mày hớn hở, còn những lúc khác đều không thấy em ấy thật sự tươi cười."
Lý Úc Trạch bất ngờ, lần nữa nhìn Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu đang vùi đầu uống nước, có lẽ vì nhắc đến chuyện cũ nên hơi xấu hổ.
Chị Nhan để hai tay lên bàn, dịu dàng nhìn cậu đôi chút, lại nói với Lý Úc Trạch: "Thế nhưng lúc đó cậu đã ra nước ngoài, em ấy không liên lạc được.
Lại sợ thời gian khiến con người ta quên đi những chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ, vậy nên thỉnh thoảng nó lại kể với tôi, để cho tôi nhớ phụ."
"Thường những lúc tôi bận, em ấy nhớ cái gì là chạy vọt qua kể, chị Nhan chị Nhan, chị biết hồi đó Lý Úc Trạch sao sao đó...!Hahaha, mỗi lần vậy là không dừng được."
Lý Úc Trạch thắc mắc: "Hai người chỉ là bạn?"
Chị Nhan khó hiểu: "Chứ sao? Bằng không tôi cũng có thể xem là chị của em ấy."
Không đúng.
Lẽ nào lại thế.
Lý Úc Trạch nhíu mày, ngón tay đang thả lỏng cũng siết chặt.
Nhan Như không chú ý biểu cảm của hắn, cười nói: "Nhưng có một khoảng thời gian, tôi đúng là có đóng vai vợ A Thu hai ngày.
À, nhưng mà cậu đừng hiểu lầm, chuyện đó chỉ là để dỗ ông Hạ uống thuốc thôi."
Năm đó, Hạ Tri Thu vừa khoảng hai mươi.
Ban ngày đi làm thêm chăm lo ông nội, ban đêm còn phải đạp xe đến trường buổi tối đọc sách, bận đến nỗi không có thời gian.
Lúc ấy ông Hạ đâu khỏe mạnh như bây giờ, mê mê sảng sảng, tinh thần cũng không ổn định, luôn lo lắng lỡ mình chết đi sẽ bỏ lại Hạ Tri Thu một mình bơ vơ trên đời này.
Thế nên ông nằng nặc đòi Hạ Tri Thu lập tức kiếm đối tượng kết hôn, thành gia lập thất.
Suy nghĩ của người già là vậy, tuy xuất phát từ ý