Suốt cuối tuần hôm ấy, Hà cứ suy đi nghĩ lại, bán tín bán nghi về những điều Tường Lâm nói. Đêm hôm đó cô rốt cuộc đã đồng ý hứa, mà chẳng hiểu mình hứa để làm gì.
Em muốn biết gì cứ hỏi. Nó sẽ không nói dối em đâu. Nhưng nếu không hỏi, thì nó cũng sẽ không tự nói ra.
Phải chăng cô đã quá dễ dãi nhận lời hẹn hò trong khi không biết gì về cậu? Nhưng biết gì mới được? Gia đình bốn thành viên, trước khi về Việt Nam nhập học cấp ba, đã ở Nhật một năm, trước đó nữa ở Đức hai năm, ở Mỹ một năm... Bản thân biết ba ngoại ngữ, từ học tập đến thể thao, phong thái, ngoại hình... chỉ có thể dùng một chữ "hoàn hảo" để đánh giá. Song song với việc học vẫn liên tục thực tập ở những công ty con của Trường Thịnh để chuẩn bị sớm cho tương lai đã được trải thảm đỏ.
Chưa kể theo lời Tường Lâm, thì khoản chơi bời cũng không tồi (?!), nhờ công lao sư phạm quý báu (?!) của ông anh họ trong thời gian ở Hamburg...
Này, cho đến hôm nay thì ngay cả thời khóa biểu hàng tuần của Khanh thế nào, Hà gần như nắm rõ. Vậy thì biết cái gì? Hỏi cái gì mới được? Chẳng lẽ hỏi, cậu có phải là động vật đơn bào chưa tiến hóa hết, là đồ ngốc Single- Target Sexuality không chắc?
"Cậu với anh Lâm, có phải là rất thân nhau?" Rốt cuộc, đây lại là câu hỏi của Hà, khi hai người đang dùng bữa trưa trong canteen. Gần đây, việc Khanh thỉnh thoảng vào ngồi canteen cùng với Hà đã không còn là kỳ quan lạ lùng trong mắt mọi người nữa.
Vừa dứt câu, Hà đã rùng mình khi thấy gương mặt đẹp trai của người đối diện tối sầm, trong khi bàn tay lịch lãm cầm tách trà thì như muốn kết liễu nó thành trăm mảnh.
"Cậu hỏi thế, thì khó cho tôi quá." Chậm rãi trả lời, không quên kèm theo nụ cười lạnh ngắt.
"Ờ... ờ... Bỏ qua đi!" Hà rối rít xua tay, biết mình vừa đụng phải đề tài nhạy cảm.
Tuy vậy, đúng như Tường Lâm nói, Khanh không né tránh các câu hỏi.
"Những thứ trường học không dạy, thì đều là anh ta dạy cho tôi." Khanh vắn tắt. Rồi trước bộ tịch há hốc miệng của Minh Hà, thiếu gia họ Vũ đành bất đắc dĩ đi vào chi tiết. Bất quá, cơ hội ôn lại quá khứ "thương đau" cũng không có đến nhiều lần.
"Mười tuổi anh ta đã cho tôi xem AV, đánh nhau cũng kéo tôi đi bầm dập cùng. Mọi kỹ xảo trong bài bạc, đỏ đen, cho đến nghịch dại thông thường, mọi nồng độ cồn trong rượu, Tường Lâm thử qua bao nhiêu thì tôi cũng biết đến bấy nhiêu..." Bình thản như đọc một mẩu tin trên báo sáng.
"Nếu như năm mười hai tuổi ở Mỹ, tôi không quá gầy gò, thấp bé, mà cao lớn lừa người thì chắc anh ta cũng chẳng tiếc gì mà làm giấy tờ giả để lôi tôi vào vũ trường."
Minh Hà nghe đến đâu mà lạnh sống lưng đến đấy. Bạn trai hoàn hảo của cô rốt cuộc lại không đơn giản như thế này ư? Mà cậu ta có cần thiết phải thật thà khai hết tất cả ra không cơ chứ.
"Lần đầu tiên tôi suýt bị đuổi học vì đánh nhau cách đây sáu năm, cũng là do anh ta dàn dựng. Không những thua, về đến nhà còn bị ba lôi ra quần ột trận thừa sống thiếu chết." Từng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, âm thanh đầy... sát ý. "Cậu nói xem, tôi và Nguyễn Vũ Tường Lâm như thế có thể gọi là thân nhau không?"
"Ờ... ờ... Thân quá đi chứ..." Cô thật sự choáng váng, không biết mình đang nói cái gì. Liền sau đó chỉ biết cắm mặt vào đĩa thức ăn, cho đến khi nhớ lại lời kể của Việt Hương. Vũ Trọng Khanh, tất nhiên là không chỉ "biết" đánh nhau.
"Vậy thì vụ Cường Lava gì đó hồi một năm trước... là có thật hả?" Hỏi xong lại thấy mình thật ngu ngốc.
"Thật thì sao, mà giả thì sao?" Khanh nhìn thẳng vào mắt Hà.
"Ờ thì... Chuyện qua rồi... Tôi cũng chẳng phải dạng chính nghĩa vớ vẩn. Nhưng tôi nghĩ lần sau nếu chỉ vì một lá thư thách đấu, cậu có thể nhẹ tay cho người ta... một chút." Cô bối rối đến lắp bắp, nhưng vẫn ráng bày tỏ quan điểm.
"Được rồi." Câu trả lời đơn giản đến không ngờ.
...
Buổi tập cuối cùng trong năm học của câu lạc bộ bóng đá diễn ra suôn sẻ với sự có mặt của "tương đối" đầy đủ các thành viên. Trước khi ọi người giải tán, đội trưởng Cao Minh Trường có vài lời muốn nói.
"Điều thứ nhất nghe hơi sáo rỗng, nhưng chúc mọi người thi học kỳ tốt đẹp, cũng như những ai năm nay thi đại học hay du học đều được như ý. Thứ hai, tôi xin thay mặt cả đội trân trọng cảm ơn sự hướng dẫn của huấn luyện viên Nguyễn Chính Quang và trợ lý HLV Như Nguyệt trong năm vừa qua, khiến cho chúng ta đã đạt được chức vô địch thuyết phục đúng như mục tiêu của trường đề ra."
Vỗ tay.
"Cũng xin cảm ơn quản lý đầu tiên của đội bóng là bạn Trần Minh Hà, nhờ ảnh hưởng của bạn mà chúng tớ đã trở nên gọn gàng và quy củ hơn rất nhiều."
Vỗ tay. Minh Hà đỏ mặt.
"Cuối cùng, xin thông báo về một vài thay đổi nhân sự, mà chắc đa số các bạn cũng đã cập nhật. Đầu tiên, trợ lý HLV Như Nguyệt năm nay sẽ tốt nghiệp và lên đại học, không thể tiếp tục gắn bó với chúng ta được nữa. Bên cạnh đó, hai thành viên Bảo Long và Trọng Khanh cũng sẽ rời đội vào năm tới."
Đến đây thì chẳng còn tiếng vỗ tay, thay vào đó là những âm thanh xì xào.
"Chị Nguyệt, chị thi trường nào vậy? Chị đã lấy được bằng huấn luyện viên chưa? Em cứ tưởng... " Tiền vệ Văn Sơn thắc mắc.
Những ngày này, Như Nguyệt tỏ ra mỏi mệt, buồn phiền thấy rõ. Cô vẫn hoàn thành trách nhiệm trong đội, nhưng sắc mặt kém tươi tắn thì ai ai cũng nhận ra. Người ta đồn đại, rằng Như Nguyệt đã bị Bảo Long phũ phàng từ chối vào cái đêm prom mà hai người được bầu là King & Queen một cách đầy thuyết phục. Rất nhiều người đã nhìn thấy cuộc nói chuyện riêng căng thẳng của họ...
"Lớp học đó, là thầy Quang giới thiệu chị tham gia cho biết thôi. Chứ chị đâu có đủ điều kiện..." Nguyệt cười gượng gạo. "Chị định thi khoa quan hệ quốc tế của đại học Gallet."
"Khoa đó cao điểm lắm đấy! Chị Nguyệt có khác." Một giọng tấm tắc.
Minh Hà nãy giờ yên lặng, ngắm nhìn Như Nguyệt, chính xác là nhìn đôi mắt tuyệt đẹp đang thể hiện nỗi buồn vời vợi đằng sau nụ cười xã giao. Cô liên tưởng đến chính gương mặt mình, sau khi bị Bảo Long từ chối hồi học kỳ một.
"À, ngoài ra... " Đội trưởng đột ngột đập hai tay vào nhau,