"Tuyệt vời! Tuyệt vời! Tuyệt vời!" Nam phấn khích nắm chặt cả hai tay, đập lia lịa lên... đầu gối, như một đứa trẻ, gương mặt rạng ngời. "Cậu có hiểu thế nghĩa là gì không? Thế là không gì có thể diễn tả nổi. Quá hay! Quá tuyệt! Bravo! Siêu cấp đại bác!"
"Thật tớ chẳng hiểu gì cả..." Minh Hà ái ngại thú nhận. "Duy có một điều tớ chắc chắn, là lần đầu tiên thấy cậu thế này..."
Vâng, chưa đầy một phần mười trong số các học sinh thông minh thanh lịch của Gallet là thường xuyên nghe hiểu nhạc cổ điển. Và trong con số ít ỏi đó, chỉ có duy nhất Hải Nam là bị chấn động đến mức ấy trước màn biểu diễn trong lễ hội trường của Nam Phương. Trong khi hơn nửa số con gái chỉ chăm chăm mơ màng nhìn vẻ đẹp thoát tục lẫn phong thái xuất thần cuốn hút của cậu ta bên phím đàn. Số còn lại, cùng lắm chỉ như Minh Hà ngẩn ngơ thưởng thức, chứ chẳng ai lại bị tác động đến mức "dư âm còn mãi" như Nam cả.
Vâng, "dư âm còn mãi" là một miêu tả chính xác. Bằng chứng là cậu ta ngồi trên thành lan can hành lang tầng một. Mặc xác những người khác dọn dẹp tàn dư của lễ hội. Tay nọ sờ tay kia, lại giơ cánh tay ra trước mặt Hà.
"Nhìn đây này! Nổi da gà!" Sau đó, cậu ta đá một phát vào tường. "Được xem Vũ Nam Phương biểu diễn miễn phí! Không thể tin nổi. Cảm ơn cậu đã khiến tớ thi vào trường này!"
"Ừ ừ..." Hà gật đầu lấy lệ. Hải Nam đứng trước mặt cô thật cứ như một con người khác hẳn.
Đang mơ mơ màng màng, cậu ta chợt bừng tỉnh. Đột ngột kéo tay Hà.
"Không được! Đi thôi! Kẻo muộn!" Giọng nghiêm trọng.
"Muộn cái gì?!" Cô trố mắt.
"Xin chữ ký!"
"Cậu điên à!" Hà giật ra, kinh hãi. "Ghê quá! Cậu bắt đầu giống mấy đứa con gái mơ mộng rồi đấy!"
"Cậu điên thì có!" Nam quả quyết, vẫn không hề có ý định buông tay Hà ra. "Cơ hội này là không thể có lần thứ hai. Đây sẽ là của hồi môn tớ tặng cho con!"
Minh Hà nhìn vẻ kiên định của Nam, dở cười dở khóc. Nếu có con gái, cô sẽ không muốn nó ngồi lảm nhảm, tay đấm chân đá, "siêu cấp đại bác" như ông bố tí nào.
"Được rồi, cậu muốn xin chữ ký cho con cũng được. Nhưng mắc gì phải lôi tớ theo." Cô ráng nặn ra một nụ cười hiền- hòa.
"Bởi vì cậu là chỗ quen biết! Sẽ khiến tớ dễ tiếp cận hơn." Mắt Nam sáng trưng.
"Trời đất! Quen chỗ nào?" Cô hoảng hồn, vội thu lại nụ cười. "Hôm trước tớ gặp cậu ta đúng một lần ở phòng học nhạc, lúc ấy thậm chí còn không biết là cậu ta..."
Cậu nhún vai, như thể câu trả lời đã được viết trên các vì sao.
"Cậu là bạn- gái- cũ của anh- họ Nam Phương. Thế coi như cũng có tí họ hàng xa..."
"Ôi! Hải Nam ơi là Hải Nam! Cậu là cái đồ... VÔ LIÊM SỈ, LỢI DỤNG BẠN BÈ!"
Minh Hà vừa đi vừa kêu la thảm thiết. Hải Nam hoàn toàn không quan tâm, cứ thế lôi xềnh xệch bạn mình đi... xin chữ ký thần tượng.
...
Nam vừa mạnh mẽ bước đi (bất chấp sự kháng cự quyết liệt của Hà) về hướng phòng nghỉ cho khách ở tầng hai, vừa thao thao bất tuyệt.
"Được gặp tận mắt Nam Phương. Đây không phải là đơn giản đâu. Cậu biết không. Người sở hữu ngón đàn thiên tài như vậy, đã thế tên lại có chữ Nam giống... tớ, chắc chắn phải là một trang hảo hán. Là nam nhi đích thực đứng ở trong trời đất... Ủa?"
Bài thuyết trình của Nam bị cắt ngang, khi vừa đến ngưỡng cửa phòng nghỉ, hai người đã đụng độ, không phải Nam Phương mà là một thằng nhóc đang chực đi ra.
"Ủa? Nam Phương sao lại hóa nhỏ thế này?" Nam ngơ ngác.
"Hóa nhỏ cái đầu cậu!" Hà bực mình dẫm mạnh lên chân Nam. "Đây là Nam Anh! Cậu bị mất trí nhớ ngắn hạn à?"
"Chị Hà!" Thằng nhóc rạng rỡ, ôm chầm lấy người quen.
Người quen.
Người quen.
Vâng, người quen. Bây giờ, bạn Minh Hà đã nhận ra chi tiết đó.
"Khoan đã!" Cô kinh ngạc, lần thứ n trong ngày. "Sao em lại ở đây hả Nam Anh?!"
"Em đi học thấy chán quá, nhân dịp Phương về Việt Nam thì bám theo chơi." Nhóc con tỉnh bơ, chớp chớp đôi hàng mi cong rợp.
"Không lẽ em... và Phương..." Hà lắp bắp. "Không thể... có chuyện trùng hợp như vậy..."
"Có đấy, em là em trai của anh ấy mà."
Hải Nam chỉ đứng đó, gật gù nhìn Nam Anh. Vẻ đắc ý hiện rõ. Xem ra cậu ta rất hài lòng về việc có thêm một mối dây quen biết với thần tượng. Đúng là trẻ con! Hà bĩu môi.
Nhưng Nam Anh lại không có vẻ gì là hài lòng. Thằng nhóc nhìn Nam bằng nửa con mắt, ngần ngừ nửa giây trước khi đặt câu hỏi.
"Sao hai anh chị lúc nào cũng dính lấy nhau thế? Yêu rồi hả?"
Minh Hà lập tức đỏ mặt, xua tay.
"Không! Tình cờ thôi mà! Chị đầy bạn, anh này chỉ là một trong số đó. Tình cờ những lúc gặp em thì anh chị lại đi cùng nhau thôi."
Trong lúc thằng nhóc còn nhìn từ đầu đến chân hai người, với một vẻ ngờ vực không hề giấu giếm, thì từ trong phòng, một giọng nói thanh lạnh vọng ra.
"Nam Anh! Ou est mon téléphone ?"
Lúc bấy giờ, Nam Anh mới rời khỏi vị trí chắn cửa, quay ngược trở vào phòng, thuận tiện mở đường cho cả Nam và Hà đi vào.
Thằng bé miễn cưỡng đưa lại chiếc di động cho anh trai đang ngồi trên sô pha.
"Em cũng có giống hệt mà. Cứ lấy của anh làm gì vậy?" Nam Phương nhàm chán hỏi. Hoàn toàn không để ý đến hai vị khách không mời đang ngần ngại đứng gần cửa.
Nam Anh chỉ nhún vai thay cho câu trả lời. Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, nó kéo tay Minh Hà, mắt sáng trưng không kém gì Nam mới rồi.
"Anh Phương, mấy ngày tới cho em ở nhà chị Hà nhé!"
Lúc bấy giờ, Phương mới buồn ngẩng đầu lên, khẽ gật đầu với Hà và Nam. Tuy nhiên,