Tối hôm ấy, Minh Hà đăng nhập facebook, nhận được một đường link giống nhau, từ rất nhiều người, quen có lạ có.
Cô nhấp chuột, làm hiện lên một trang báo lá cải dẫn đầu về lượt truy cập của giới choai choai. Mà ngay trang đầu là một bức ảnh tương đối rõ ràng cùng tựa đề bài báo. Hai người trong ảnh, đang bước lên bậc thềm một khách sạn sang trọng bậc nhất ở ngay gần Nhà hát lớn. Người con trai là Nam Phương, còn cô gái mặc đồng phục Gallet kia không ai khác chính là... Minh Hà.
[THIÊN TÀI ÂM NHẠC GỐC VIỆT DẪN BẠN GÁI VÀO KHÁCH SẠN.]
Lên rồi, nhanh thế cơ đấy. Cô ngán ngẩm. Thầm nghĩ họ đã chụp được lúc hai người cùng vào khách sạn, sao không chịu khó nán lại thêm một tiếng, để chụp nốt đoạn cô bước ra một- mình kéo theo chiếc vali nhỏ màu xanh coban của Nam Anh.
Đúng vậy, điều kiện của Phương thực ra không có gì to tát, chỉ là nhờ Minh Hà ghé qua mang hộ hành lý của Nam Anh về nhà. Khi cô không kìm được, thắc mắc tại sao Phương không tự làm điều đó cho thằng bé, hoặc thuê- nhờ bất cứ người nào khác lái xe mang đến, cậu ta chỉ cười bí ẩn.
Nam Phương cũng là người có trước có sau. Trước khi từ biệt còn đưa cho Hà nguyên một chiếc thẻ tín dụng, nói rằng mấy ngày sắp tới, mọi chi phí phát sinh trong việc "chứa chấp" Nam Anh cứ tính vào trong ấy.
Hà còn nhớ như in cái cảm giác bị Nam Phương nắm siết lấy cổ tay ở cửa phòng VIP, chỉ chịu buông ra khi cô chẳng còn cách nào khác phải nhận lấy chiếc thẻ.
"Người nhà họ Vũ, ghét nhất là nợ nần." Cậu nói.
Ngay bây giờ, cô nhìn chăm chăm vào màn hình, bắt đầu suy nghĩ về động cơ thật sự của "thiên tài âm nhạc".
Minh Hà hiện tại độc thân vui tính, từ lâu đã chẳng quan tâm loại sinh vật hung dữ gọi là "fangirl". Tóm lại, những tin tức kiểu này xét cho cùng, chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô cả. Bản thân minh bạch, sao phải sợ miệng lưỡi thế gian?
Nam Phương cần lên báo? Chuyện này thật nực cười. Cứ mỗi lần cậu ta biểu diễn, thì báo đài khắp thế giới tranh nhau đưa tin, đăng bài còn không xuể...
Nhưng những tin lá cải như thế này, có không nhỉ?
Để giải đáp thắc mắc của mình, Hà mở trình duyệt web, gõ google lên thanh địa chỉ.
Thật đáng kinh ngạc, ngoại trừ những thông tin mang tính chất hết sức khái quát về ba mẹ, xuất thân..., thì tiểu sử của Vũ Nam Phương hoàn toàn thanh sạch. Bài báo "đưa bạn gái vào khách sạn" hôm nay dường như là cái gai duy nhất.
Cho đến lúc này, Hà có thể kết luận. Cái tin tức trên xuất hiện tràn lan, không phải vì cánh paparazzi của Việt Nam quá giỏi...
...mà là vì Nam Phương muốn thế.
Để làm gì?
...
"Nam Anh! Có nghe chị nói không?!" Minh Hà giật tai nghe ra khỏi đầu thằng nhóc đang vừa hát vừa nhảy như điện giật ngoài ban công. "Mẹ bảo xuống ăn bánh ngọt!"
Thằng nhóc có vẻ hơi cụt hứng. Nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Minh Hà thử chụp headphone của nó lên, liền nghe ra một bài nhạc dance sốc đến óc.
"Em có vẻ thích hát, lại hát hay vậy sao không đi thi mấy chương trình âm nhạc như The Voice Kids ấy?" Cô vui miệng nhận xét. Đúng là anh nào em nấy... Dù nhạc cổ điển với dance không có mấy liên quan.
"Em mà thi rồi sau này không làm ca sĩ thì nhiều người sẽ tiếc." Thằng nhỏ chớp mắt, ngây thơ. "Vậy nên thôi."
Tự tin quá ha... Hà tính gõ đầu thằng nhóc một cái, nhưng nghĩ lại thì cũng khá có cơ sở. Một đứa nhỏ mới có sáu, bảy tuổi mà hát theo được bài nhạc dance khó như vậy... Rốt cuộc, cô lại thắc mắc.
"Sao lại không? Nếu thích thì em cứ làm chứ?"
"A... Thèm ăn bánh quá! Đi xuống không mẹ đợi!"
Nam Anh làm như không nghe thấy câu hỏi của Hà, vừa xoa bụng vừa la rầm, trước khi chạy biến ra hướng cầu thang.
Thế nhưng, cô vẫn kịp nhìn thấy nét buồn thoáng qua trên gương mặt xinh đẹp, tròn trịa của thằng bé.
Chuyện này, thật tình chỉ cần suy luận một chút cũng có thể đoán ra. Tuy nhiên, bởi vì Hà chỉ là một cô bé xuất thân trung lưu vô lo vô nghĩ, bởi vì Vũ Nam Anh chỉ mới có bảy tuổi. Nên cô không biết, và có lẽ cũng chẳng cần biết, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Trường Giang, người sẽ hiện thực hóa kế hoạch lớn của cả đời ngài giám đốc, dĩ nhiên không có chuyện đi làm... ca sĩ.
Tuy nhiên, lúc này, âm rung báo cuộc gọi đến khiến cho sự chú ý của Hà chuyển sang hai chiếc smartphone giống hệt nhau trên mặt bàn.
Hai chiếc?
Không khỏi tò mò, Hà đến gần, vừa hay nhìn thấy cái tên "Ái Vân" quen thuộc hiện trên màn hình của một trong hai chiếc điện thoại. Thế nhưng, cô chưa kịp chạm tay vào thì một bàn tay nhỏ xíu đã nhanh như chớp cướp lấy chiếc máy.
Nhìn Nam Anh làm vẻ mặt ngán ngẩm nhấn nút hủy cuộc gọi, tiếp đến thoăn thoắt xóa đống tin nhắn mới gửi đến, như kiểu người ta xóa tin nhắn rác.
"Ê! Đây hình như đâu phải di động của em? Của Nam Phương phải không?" Hà kêu lên sửng sốt. "Em làm cái gì vậy?"
"Giúp anh Phương trừ bỏ phiền phức." Thằng nhóc nhún vai, tiếp tục thao tác.
Trừ bỏ phiền phức? Bảy tuổi mà biết nói cụm từ phức tạp này ư? Mà phiền phức gì mới được?! Phải chăng chính là cô nàng có cái tên Ái Vân mỹ miều đó?
"Bạn gái của anh em hả?"
Hà ngây thơ hỏi, vừa dứt câu, Nam Anh đã ôm bụng phá lên cười.
...
Nam Anh là một thằng nhóc ưa vận động, nhưng lại không thích chơi mấy trò "tầm thường" của bọn trẻ con cùng trang lứa. Cỡ tuổi thằng Minh con Phương em của Hà, cũng bị Nam Anh nhìn bằng nửa con mắt. Vậy nên thay vì đấu vật, đuổi bắt hay chơi điện tử, nó thường bật nhạc, tập nhảy một mình cho hai đứa kia xem. Đôi khi vui vui thì nhảy vào bếp phụ nấu ăn với mẹ Hà. Trẻ con cỡ tuổi này ít đứa nào có được thái độ giúp đỡ người lớn như vậy. Nên dù thằng nhóc có chút ngông nghênh tự mãn, bà Hoa vẫn quý mến nó như thường. Có biết đâu, nấu ăn cũng là một