Hắn đưa cho lão Tuất 5 lượng bạc trong túi gấm.
Hôm qua hắn vốn vừa thắng cược 200 quan.
Hiện nay cũng là một tiểu phú ông.
Tuy nhiên hắn cũng không biết giá trị tiền bạc của thời này như thế nào nên tiện tay nhặt một nén bạc vụn.
Lão Tuất thấy thế thì tròn xoe mắt.
Một bữa cơm thì làm gì đến từng này tiền.
Mời mấy chục người cùng ăn thì cũng chỉ hết 1 quan tiền, 5 lượng bạc này là 5 quan tiền.
Với mức độ tự cung tự cấp của thời này, 5 quan tiền có thể đủ cho một nhà tá điền ăn vài tháng.
Vội nói:
- Ta sẽ gọi người sắp sếp, còn tiền Tứ gia cứ cất đi.
Các tá điền xung quanh đây đều là người làm công cho nhà ta, sao dám lấy tiền của gia chủ.
Chẳng hay Tứ gia muốn ăn gì?
- Không được, chú cứ liệu mang tiền đi mua, thừa thì mang trả ta.
Nhớ mua đồ của nhà nào thì trả tiền cho đàng hoàng.
Ta lần đầu gặp mọi người không muốn mang tiếng.
Còn cơm nước thì cốt sao cho mọi người vừa ý là được.
Ta không có yêu cầu nào.
Nhưng nhớ đầy đủ để Đinh Đang nhà ta ăn nhiều nhanh lớn.
Nói xong hắn lại quay sang nhìn Đinh Đang rồi lè lưỡi trêu.
Đinh Đang tức lắm nhưng cô bé vẫn phải giữ uy nghiêm của tiểu thư.
Chắp tay quay mặt đi chỗ khác.
Lão Tuất đi rồi Đinh Đang mới hỏi Bách:
- Tứ thúc chỉ trồng vài cái cây, sai người làm là được.
Sao phải nghiêm trọng thế?
Bách xoa đầu Đại hoàng, miệng nói:
- Đinh Đang sinh ở nhà phú hộ, chưa hiểu được hết cái khổ của bá tánh thường dân.
Ta mới xuất sơn nhưng đã từng thấy cảnh người ta bị chết đói.
Những cây giống định trồng là sư phụ cho ta.
Ngài dặn dò đây là các giống cây rất quý, có thể cứu được nhiều người cho nên ta rất trân trọng.
- Khi ta còn nhỏ đã từng thấy người chạy nạn từ bên Đại Lý sang, chết đói rất nhiều.
Thúc đừng khinh ta không biết gì? Nhưng cảnh tượng ấy quả thật thê thảm, ta thật không muốn nhớ lại nữa.
Bách không nghĩ cô bé mới hơn chục tuổi đầu đã có những trải nghiệm như vậy.
Nhưng nghĩ lại thì mình sống trong thời thái bình quá lâu, đâu biết thời xưa loạn lạc thế nào.
Những thứ mình trải qua cả đời trước có khi không sánh bằng một thiếu niên thời này.
Hắn đối với thời đại này quả thật có quá nhiều xa cách, dung nhập được hay không còn cần một thời gian dài.
Được một lúc thì thấy tá điền xung quanh lục tục kéo đến, độ hơn chục người, chỉ có nguyên nam nhân.
Hắn thấy lão Tuất phân công mọi người làm cơm, mỗi người một việc.
Thời này thứ gì cũng thiếu thốn, đến cái bát con dao cũng không đủ hết.
Hắn sống nửa đời mới thấy được con người nhiều khi lại sáng tạo như thế.
Bát ăn không có, không sao chặt lá chuối rửa sạch là được.
Chén uống rượu không có, không sao, chặt cây nứa làm là được … Quả thật chỉ có lao động mới làm cho con người sáng tạo.
Chỉ một lúc là bốn mẹt lót lá chuối được bày lên.
Một mẹt đặt trịnh trọng trên chõng tre.
Còn ba mẹt đặt dưới nền đất.
Mỗi mẹt kê lên một kệ cao, mọi người ngồi xung quanh.
Trên chõng tre chỉ có hắn và Đinh Đang ngồi, Đại hoàng không lễ phép cũng trèo lên ngồi bên hắn.
Hắn cũng hiểu vai vế thời này không phải là thứ mà hắn có thể bỏ qua, tuy khó chịu nhưng hắn cũng đành nói với mọi người:
- Hôm nay ta và Tiểu thư mời mọi người ăn cơm, cảm ơn mọi người đã vất vả.
Ta là đồ đệ của Lão gia nhà các người mới nhận về.
Ta muốn ở lại đây với mọi người vài ngày để tìm hiểu về việc canh nông.
Ta ở trên núi xuống, không quen chuyện khách sáo, mời mọi người ăn cơm thứ nhất để làm quen, thứ hai là muốn hỏi mọi người kinh nghiệm trồng trọt.
Mọi người có kinh nghiệm gì hay thì cứ nói, áp dụng hiệu quả thì có thưởng, sai cũng không sao.
Bây giờ nhờ lão Tuất giới thiệu từng người cho ta.
Lão Tuất đứng dậy, giới thiệu gần hai chục tá điền cho Bách.
Những người này đa số đã vào tuổi trung niên, là những người nghèo khổ không có hoặc đã bán ruộng đất.
Cả nhà đi làm thuê cho địa chủ dưới sự quản lý của lão Tuất.
Những người này ở rải rác quanh khu vực này.
Vài dặm quanh đây đều là đất đai nhà họ Đinh cả.
Những người này chỉ biết lao động cho gia chủ để đổi lấy cơm ăn nên ai cũng ít nói.
Họ thấy Bách còn nhỏ nhưng