Hai hôm sau, kinh thành Thăng Long đón chào một sự kiện mới.
Quỹ kiến thiết khánh thành bộ phận tiểu lâu bên hồ Dâm Đàm, kèm theo đó là cuộc thi “vô địch Mạt chược quốc tế”.
Qua nửa năm, với những quan viên và phú hộ Thăng Long, mạt chược đã trở thành môn giải trí yêu thích.
Ngoài việc xuất hiện một hình thức giải trí hàng ngày gọi là “luận đề” “nuôi đề” để dự đoán kết quả bốc số của Quỹ kiến thiết.
Việc mấy nhà phú hộ học chơi Mạt chược đã trở thành thời thượng.
Giờ giới trung lưu thì phải biết chơi mạt chược nếu không sẽ bị chê cười.
Giải thi đấu này không dành cho tất cả mọi người mà là giải đấu quốc tế.
Đại Việt chỉ có một đại diện duy nhất là Chu Đại Lực, còn lại là thương nhân các nước khác.
Đây đúng tính chất là một giải đấu tượng trưng, không cần nộp phí mà tham gia bằng giấy mời.
Mấy thương nhân các nước xa xôi chưa biết chơi mạt chược còn có thể đến học chơi từ mấy ngày trước.
Tuy vậy, nó vẫn rất hấp dẫn vì cuộc đua tranh sẽ diễn ra chủ yếu giữa ba nước: Nguyên-Tống-Đại Việt.
Thương nhân ba nước thường xuyên có mặt ở Thăng Long, có những tay đã chơi đã rất thành thạo, được công nhận là thánh thủ.
Quỹ cũng mở riêng một cuộc cá cược ai là người chiến thắng.
Tỷ lệ ủng hộ Chu Đại Lực là rất cao.
Bách cùng Thái Đường và Đinh Tú đến Quỹ kiến thiết.
Khi họ đến nơi thì Trần Quang Khải cũng vừa đến.
Lần này sự kiện chính là giới thiệu về khu vực Tiểu lâu nghỉ dưỡng bên cạnh Quỹ kiến thiết.
Bách vòng sang phía tây.
Lúc này lố nhố một đám quan lại hiển quý đã đợi ở đấy.
Mấy người vừa nhìn thấy Chiêu Minh Vương thì khẩn trương đi tới, kính cẩn hành lễ, lại dùng ánh mắt chào hỏi với Bách đang đứng phía sau.
Bách cười gật đầu.
Lễ đài được dựng trên cao, hai bên trồng không ít cây cối, vô cùng chỉnh tề lắc lư đón gió, khiến cho cảnh sắc càng thêm mê người.
Bách thấy mọi người đã đông đủ, sai Chu Đại Lực và mấy quan viên Hộ Bộ bắt đầu hướng dẫn mọi người vào tham quan.
Cửa vào khu tiểu lâu khắc bốn chữ lớn "Tây Hồ Thuỷ Tạ", vô cùng khí thế.
Mọi người đi vào bên trong, vừa vào cửa đã thấy một quảng trường, ánh mắt của Đinh Tú và Thái Đường lập tức bị hấp dẫn bởi bồn hoa hình tròn lớn ở trung gian, chỉ thấy bên trong trăm hoa đua nở, mỹ lệ đến cực điểm.
Ở bên trái chỉ thấy một loạt tiệm tạp hóa.
Cửa hàng không lớn lắn, nhưng có rất nhiều, ít nhất cũng có hơn hai mươi cửa hàng, từng trận mùi hương theo gió bay tới, trước cửa mỗi tiệm đều đã không ít khách hàng.
Có người Tống, người Nguyên, Người Oa, người Triều Tiên, người Chiêm Thành, Chân Lạp, người Diệp Điều, Thiện, Xiêm, Thiên Trúc đều đã đến đủ.
Quang Khải hiếu kỳ hỏi:
- Những mặt tiền cửa hàng này đều là của chúng ta sao?
Chu Đại Lực nói:
— QUẢNG CÁO —
- Đúng vậy! Thưa Đại Vương, nhưng hiện giờ đang cho người khác thuê, ở đây đều bán đặc sản vùng miền, bán quần áo, trang sức cùng một ít nhu yếu phẩm để phục vụ cho thương nhân các nước.
- Tốt lắm như vậy có thể thu hút bọn họ đến đây ở.
Mọi người đi tiếp thì thấy có một hàng rào thấp cầu kỳ, xây uốn lượn rất đẹp, hàng rào này phân chia toàn bộ Tây Hồ Thuỷ Tạ thành hai phần, nếu như muốn đi từ đây đến phía sau, tổng cộng có ba con đường, cổng vào đều là cổng vòm, hơn nữa các cổng đều có cửa nhìn ra, có người đứng gác.
Sau khi đi qua một quãng đường dài quanh co, tầm nhìn đột nhiên trở nên mở rộng, không nhìn thấy rõ ràng cái gì, đã cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Đôi mắt Quang Khải quét lướt qua, thấy phía trước tuy rằng là khu đất bằng phẳng, nhưng cũng là từ trên cao nhìn thẳng ra hồ, mặc dù độ cao này cũng không cao lắm, nhưng phong cảnh cũng thu hết được vào mắt.
- Thật đẹp.
Thái Đường không khỏi kêu lên một tiếng cảm thán.
Nhìn từ góc độ này, khu vực kiến trúc giống một lâm viên.
Hóa ra lâm viên này dùng mỗi nhà thuỷ tạ tạo thành, bên trong là cầu cong nước chảy, hoa cỏ cây cối, núi giả hành lang, cái gì cần có đều có, lầu các trên mặt nước ẩn giấu giữa dòng nước, như ẩn như hiện, như động như tĩnh, cảnh vật đẹp đến nao lòng.
Hơn nữa địa thế trùng trùng điệp điệp, lượn quanh giữa những ngọn đồi nhân tạo trồng cỏ và đắp non bộ.
Quả nhiên nói là tiên cảnh chốn nhân gian, cũng không đủ!
Lần này đừng nói là Thái Đường, ngay cả đám người Quang Khải cũng nhìn đến si ngốc.
Bách tuy rằng là người lên ý tưởng, nhưng hắn dù sao cũng là người ngoài nghể, hắn chỉ có thể nói cho Chu Đại Lực và thợ thuyền Công Bộ hắn muốn làm gì, nhất định phải có những thứ gì.
Cụ thể phải làm thế nào, hắn cũng không nói rõ ràng, nghệ thuật chính là một thứ không nói rõ ràng, nói rõ ràng thì không phải là nghệ thuật rồi.
Bách thầm cảm thán, nếu đặt ở ngành xây dựng ở hiện đại, thì phí tổn xây dựng này phải gấp mấy lần, chỉ bằng thực lực của ba nhà bọn hắn, căn bản không có khả năng xây dựng được một khu vực với quy mô bực này, nhưng giờ là thợi