Tối nay dự định sẽ là một đêm không ngủ, tất cả quan to hiển quý, thương nhân có tiền của kinh thành hầu như đều tụ tập ở Quỹ kiến thiết, bên ngoài dân chúng bu lại rất đông để hóng tin tức.
Kết quả bốc số chiều này cũng ra số rất “đẹp”, đề về 78, rất nhiều lời bàn tán hôm nay ai sẽ là người “thất bát” đây?
Bốn tuyển thủ chiều nay đã vào vòng chung kết đang được chăm sóc đặc biệt, ba người khác thì ở riêng nhà Thuỷ Tạ, nhưng chẳng ai có tâm trạng nghỉ ngơi, ra ra vào vào, chỉ có tuyển thủ Chu Đại Lực đang nằm xoài trên ghế, đằng sau có một cô nương đang bóp vai.
Hắn lim dim hưởng thụ:
- Quế Nương! Nàng nghĩ hôm nay ta sẽ thắng trong vòng bao lâu?
- Chu Gia vô địch mạt chược Đại Việt, lại là chủ nhà trong giải đấu.
Ta không có hy vọng gì vào chuyện đám ngoại quốc kia làm nên chuyện.
Còn chuyện bao lâu chiến thắng, chắc hẳn không do Chu gia định đoạt.
Chu Đại Lực ngửa đầu cười:
- Nàng nói đúng lắm, thắng thua trong lòng bàn tay ta, chỉ là Hầu gia bảo thắng thì thắng, bảo hoà thì hoà …
Hắn đang đắc ý thì Bách đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh mất nết này, xua tay bảo Quế Nương:
- Cô hầu hạ lão làm gì, ra ngoài xem xét có hơn không, lão có mệt mỏi gì đâu?
Quế nương xấu hổ nhún chân cáo lui.
Bách lại ngồi ngay xuống, dặn dò:
- Chu Gia, ông nghe cho rõ, mấu chốt không phải thắng thua, cốt là nhịp điệu, lúc đầu từ từ mà chơi, mấu chốt là ông phải yếu thế lúc ban đầu, sau khi ta ra hiệu, ông tăng nhanh nhịp điệu, đánh cho bọn chúng không còn manh giáp.
Mục đích là tên thương nhân người Nguyên Khuất Xuất Luật phải thua thật nặng, còn lại các tuyển thủ khác đều thắng.
Sau khi giữ thế trận này khoảng ba bốn ván, ông mới được ăn tất các bàn để lấy chức vô địch.
Có nghe không?
- Đã rõ, ta sẽ không làm lỡ việc của Hầu gia.
- Ngoài ra chú ý tỷ lệ cược một chút, bên ngoài cược ông vô địch nhiều như sao sa.
Cố gắng ăn mấy cửa khác để gỡ lại, không sau đêm nay ta và ông phải bán nhà trả nợ đấy.
- Cái này đã có cân đối, ta sẽ có chừng mực.— QUẢNG CÁO —
- Đừng nói ta không nhắc nhở ông, trong khi chơi có thể bọn chúng sẽ có nghi ngờ về chuyện gian lận, ông cần làm cho khéo léo.
- Hầu gia khinh thường Chu Đại Lực ta quá! Bài, xúc xắc đều chúng ta làm ra, tên Triệu Công Đán người Tống là chúng ta cài vào.
Nếu thế mà còn không dìm chết tên giặc Thát kia thì uổng cho ta chơi cờ bạc bao năm.
- Đấy là ta nhắc nhở ông vậy để cảnh giác.
- Các bản in của Nguyệt San kèm tờ rơi cũng phải sẵn sàng, ta muốn ngay sáng mai, đến con chim bay qua Đại Việt cũng phải biết hắn nợ tiền Quỹ kiến thiết.
- Được được, sẽ theo ý ngài.
Ta sợ ngài rồi, chứng kiến thủ đoạn của ngài, ta lo sợ thay cho mấy kẻ nợ tiền ngài.
Thật là không còn đường sống nữa mà …
Giờ Tuất tất cả mọi sự đã sẵn sàng, Chiêu Minh Vương đích thân ra đón hai vị thánh sứ Mạng Giáp và Lê Văn Tuấn, lại đưa hai vị thánh sứ lên ngồi ghế thượng khách.
Hai tên lai căng lúc đầu còn dương dương tự đắc, liếc mắt thấy toà lâu tháp năm tầng, lại nhìn thấy bài trí xa hoa trong lâu tháp thì giật mình.
Vốn nhà Nguyên lập nước chưa lâu, văn hoá thô lậu.
Những công trình kiến trúc đặc sắc của Trung Nguyên đều ở phía nam.
Nhìn thấy toà lâu tháp này chỉ thua kém Tứ đại danh lâu mới thấy quốc lực Đại Việt không thể xem thường.
Nhưng nghĩ lại vẫn rất tự tin, bọn chúng kiến quốc dựa trên vó ngựa, cứ ai có cái gì đẹp thì ta càng muốn cướp bằng được.
Mạng Giáp càng củng cố ý nghĩ phải xúi Hốt Tất Liệt xua quân về phía Nam.
Chiêu Minh Vương mời chúng ngồi ghế thượng khách, lại lên đài phát biểu một hồi về tình hữu nghị, rồi mời tất cả lên tầng hai, ba để chơi thử các trò.
Đích thân Trần Quang Khải ngồi tiếp hai tên lai căng chơi bạc, một ghế trống nữa chính là Quế Nương.
Hai tên này nhìn thấy Quế Nương, lại nhìn dàn nhân viên nữ của Quỹ mặc đồng phục đang lượn lờ thì hồn vía lên mây rồi.
Chơi được khoảng một canh giờ thì hai tên này đã nhập tâm vào trò chơi.
Đúng là người Hoa không có sức kháng cự với mạt chược, cứ chơi