Kết thúc buổi họp, mọi người tản đi chỉ còn lại ba người, Cao lão, Điền Công và Bách.
Điền Công mắt vẫn lim dim:
- Ân công đuổi hết mọi người là có chuyện gì muốn nói với hai chúng ta.
- Ta có chuyện đại cơ mật, chuyện này là đại sự của học phủ chúng ta.
Hai người thấy hắn nói nghiêm trọng vậy, định thần lại, chú ý lắng nghe:
- Đại cơ mật gì?
- Cao lão là hành gia kỹ thuật có nghe về thuốc pháo?
- Ta tưởng cái gì cơ mật, thứ này chúng ta đã chơi từ trăm năm trước.
Cao gia cũng bỏ công nghiên cứu không ít, chỉ là hiệu quả không có mấy.
- Các ngài đã nghiên cứu thứ này?
- Tất nhiên, tiềm năng của thứ này trong hoả công rất lớn.
Một gia tộc như Cao gia không thể không để mắt.
Điền Công từ bé đã thích thuốc pháo, cũng chế tạo không ít, hình như còn làm một thứ gọi là hoả tiễn.
- Thật như vậy! vậy thì quá tốt rồi! Nhờ Cao Tư nghiệp cho ta được đại khai nhãn giới.
Cao Điền Công ngạc nhiên, đây là yêu thích nhỏ của ông.
Đến giờ vẫn rất tâm huyết cải tiến, nhưng làm mãi không có đột phá, giờ chỉ coi như trò chơi để thỉnh thoảng mang ra biểu diễn.
Điền Công thấy Bách hứng thú như thế, đồng ý ngay, đưa Bách đến gian phòng làm việc của mình.
Đây gọi là phòng làm việc nhưng Điền Công đúng là dân kỹ thuật điển hình.
Trong căn phòng bừa bộn những chi tiết của các bộ phận máy móc, trên bàn thì giấy tờ vứt mỗi thứ một nơi.
Điền Công lục trong hộc tủ, lấy ra thứ gì đó đen đen, rất lạ, một ít hồ lô sắt, còn có mũi tên dài buộc vào bao vải, còn có cả những kíp nổ sắt tròn, đủ loại lớn nhỏ.
Bách thầm kêu không ổn rồi, đến khi Điền Công dẫn hắn ra ngoài sân, lại gọi Trường Cung đến cùng, ba người ra một bãi đất rộng, chuyên dùng để luyện tập thể lực của bọn học sinh, lại sai hai đứa học sinh làm một bù nhìn rơm đằng xa.
Xong đâu đấy tươi cười khoe khoang:— QUẢNG CÁO —
- Hôm nay cho ân công thấy uy lực của hoả tiễn là như thế nào.
Bách gật đầu nói:
- Cái tên này nghe kêu lắm, trong bao phải có phải là thuốc pháo không?
- Đúng vậy!
Bách hít sâu một hơi, thầm nghĩ cái bao vải này cũng không nhỏ chắc cũng có uy lực, chép miệng:
- Vậy để cho ta xem hỏa tiễn của ngài đi.
Cao Điền Công cầm lấy mũi tên, Trường Cung thì cầm lấy một dụng cụ tạo lửa thô sơ.
- Ân Công và cha nên đứng xa một chút, tránh bị ngộ thương.
Còn ngộ thương nữa à, chắc cũng rất khả quan.
Bách lên tinh thần, lùi lại phía sau 3 bước.
Điền Công bảo Trường Cung:
- Con châm lửa đi.
Trường Cung châm lửa, đóm lửa lóe lên.
Bách bình tĩnh nhìn bù nhìn rơm đối diện.
Chỉ nghe “déo” một cái mũi tên bay như sao chổi, bù nhìn rơm đối diện bốc cháy.
“Không thể nào, không phải tai mình có vấn đề đấy chứ, tiếng nổ quá nhỏ mà”.
Hắn cảm giác hơi khó tin, rồi lại nhìn bù nhìn rơm đang bốc cháy đùng đùng.
Lúc này hắn mới chắc chắn tai mình không có vấn đề, mà là uy lực của thuốc pháo qúa nhỏ.
Điền Công cười ha hả:— QUẢNG CÁO —
- Ân Công thấy uy lực của hoả tiễn thế nào?
- Ờ! ….
Rất được, rất được ….
Hắn cố nặn ra một nụ cười méo mó.
Lại nghe Trường Cung tiếp:
- Cha ta còn cải tiến ra một loại vũ khí nữa, để khi thủ thành có thể từ trên thành ném xuống.
- Thứ này có ở đây không?
- Cứ từ từ!
Điền Công lại lấy ra một bao vải, nối nó vào một kíp nổ.
Trường Cung rất chuyên nghiệp, châm một kíp nổ quay lưng chạy, rồi lại nhảy lên ghé vào một ụ đất.
Đúng lúc Bách nghe thấy “Ầm” một tiếng, lửa cháy, hắn ngây cả người ra, chỉ cảm thấy hai lỗ tai ù ù.
Hắn vui mừng, không sợ hãi vì tiếng nổ, đi vào địa điểm vừa rồi bố trí thả thuốc pháo.
Bách thấy thứ thuốc pháo này tạo được một cái hố lớn cỡ cái bồn tắm.
Như vậy cũng là tốt lắm rồi, nếu thêm sắt vụn vào bao tải, lực sát thương sẽ cực lớn.
Dùng để tấn công người thì không