Thái Tông vui vẻ kéo tấm điều đỏ.
Mọi người ồ lên, một cái vạc cực lớn vừa đúc xong.
Ánh đồng đen sáng loáng, cái màu này không sặc sỡ chói chang mà u tĩnh, thâm trầm.
Như muốn nói với người nhìn.
“Vàng thật không sợ lửa, ta còn trên vàng một bậc”
Thân vạc một bên khắc phong cảnh hoàng thành Thăng Long, hành Cung Tức Mặc, một chỗ khắc cảnh bến Vân Đồn thuyền bè tấp nập, chỉ còn để trống một vị trí.
Mọi người say sưa ngắm nghía, lại cảm thán kích cỡ của vạc, ai cũng tấm tắc.
Bách chờ một lúc mới lên tiếng:
- Vạc này mới đúc, chưa hoàn công nên chưa thể gọi là thành khí được.
Mời thượng hoàng điểm nhãn, đặt tên cho nó.
Thần sẽ sai thợ khéo khắc bài minh để cho nó được vang danh thiên cổ.
Thái Tông ngẫm nghĩ một lát, quay xuống phía bá quan:
- Vạc này để ở chùa Phổ Minh, ta đặt luôn tên gọi là Vạc Phổ Minh, cũng không có gì khó nghĩ.
Chỉ là bài minh khắc trên Vạc phải đặc sắc, xứng đáng với thần khí bậc này.
Bài minh vừa phải tỏ được cái ân trạch của ta với quần thần, muôn dân.
Lại tranh phong cùng đại quốc Trung Nguyên, làm được hai điều ấy thật không dễ.
Các ái khanh ai có ý gì không?
Lại ngó bá quan một lượt, chỉ vào Lê Văn Hưu:
- Lê Văn Hưu, ngươi là Hàn Lâm đại học sĩ, lại đang biên tu sử liệu các nhà, ngươi nói trước.
Lê Văn Hưu cũng không dám nói bừa, u oán liếc sang Bách.
Một lúc rồi chậm rãi:
- Thần thường nghe, nếu lấy tranh phong làm ý thì thước đo phải là đỉnh cao để so sánh.
Tống triều bây giờ suy yếu, không đáng để chúng ta coi trọng như xưa.
Thịnh trị của Trung Nguyên có hai thời kỳ là Hán Vũ Đế và Đường Thái Tông, ở hai thời đại này, lãnh thổ và sức ảnh hưởng của Trung Nguyên lên lân bang là lớn chưa từng có.
Đây đều là những bậc kiêu hùng mà người Hán luôn tự hào, có thể lấy đó mà làm ý tứ …
- Hán Vũ Đế, Đường Thái Tông ….?
Lại quay sang chỗ ba người Thánh Tông, Quang Khải và Quốc Tuấn:
- Các con nghĩ sao?
Hưng Đạo Vương chắp tay:
- Trong hai người này thì Đường Thái Tông cùng với Thượng hoàng là những người khai mở triều đại.
Lấy người này làm ý thì hay hơn.
- Hưng Đạo Vương nói phải lắm!— QUẢNG CÁO —
Mọi người đồng thanh.
Thái Tông vuốt râu trầm ngâm một lát.
Xung quanh không ai bảo ai, im lặng như tờ.
Qua một khắc, Thái Tông cất giọng ngâm:
- “Đường, Việt khai cơ lưỡng quốc vương,
Bỉ xưng Trinh Quán, ngã Nguyên Phong.
Kiến Thành tru tử An Sinh tại,
Xưng hiệu tuy đồng đức bất đồng.” [1]
Dịch: “Mở mang nhà Đường và Việt là hai ông vua.
Nhà ngươi xưng là Trinh Quán, ta (xưng là) Nguyên Phong.
Hoàng huynh Kiến Thành thì ngươi tru diệt, còn ta thì tha mạng cho An Sinh Vương.
Xưng hiệu tuy giống nhau nhưng mà đức hạnh chẳng giống chút nào”
Thái Tông vừa đọc xong, Hưng Đạo Vương quỳ ngày xuống:
- Ân không giết của Thượng hoàng với gia phụ, chúng thần đời đời không dám quên.
Quả thật lòng nhân nghĩa của Thượng hoàng, Lý Thế Dân kia không thể sánh được.
Thượng hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế …
Mọi người thấy ông quỳ xuống, cũng quỳ xuống đồng thanh:
- Đức hạnh của người soi sáng trời cao.
Thượng hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế …
Bách đứng dậy hớn hở:
— QUẢNG CÁO —
- Vậy để tiểu tế cho người khắc bài thơ này lên vạc, để nó hợp với Tam đại thần khí Lý triều thành Tứ Đại Khí của Đại Việt.
Đời đời chấn giữ trời nam.
Thái Tông ngửa đầu cười ha hả:
- Hợp ý ta lắm …
Mọi người vui vẻ trở lại cung Trùng Quang khai tiệc.
Thái Tông về đây thiết yến, cốt để cho mọi người vui chơi, cũng không tỵ hiềm gì cả, quần thần mặc sức say sưa.
Bách đang cùng mọi người uống rượu, được vài tuần, bỗng thấy Khánh Dư cầm chén rượu đi đến bên hắn, cười nói:
- Ta nghe nói phò mã được giao trông coi việc sắt cả Đại Việt.
Mới nhỏ tuổi như vậy đã được trọng dụng bậc này, ta thật hổ thẹn không bằng.
Bách cũng theo thói đưa đẩy quan trường, giả là cười:
- Ta không dám.
Phiêu kỵ đại tướng quân là người dụng binh thần kỳ.
Mới vừa qua tuổi hoàng nam đã dùng kỳ binh đánh bại giặc Thát.
Đấy mới là bản lĩnh thực sự.
- Phò mã nói quá thôi.
Ta là được thượng hoàng ưu ái mới có đất dụng võ, đâu như phò mã, cất tay một cái là luyện cho Đại Việt trăm vạn cân sắt tốt, đấy mới là kỳ công …
Hai người ôm nhau cười, người không biết còn tưởng thân thiết lắm.
Cạn một chén Khánh Dư kéo ghế ngồi luôn bên cạnh Hoàng Bách.
- Ta đang trấn giữ miền biên viễn nhưng vẫn nghe phò mã ở Trang viên, xây dựng một toà học phủ, thu nạp bách gia, có đúng như vậy không?
- Đúng là có làm chút ít việc nhưng nói thu nạp bách gia thì không dám.
Chỉ là nhận bọn con em lưu dân, dạy chúng trồng trọt, chăn nuôi, kèm thêm ít nghề thủ công để có cái mà mưu