Khánh Dư bực mình, đôi mày nhướn lên: “Câu hỏi của ta, hắn lại nói chỉ dùng để kiểm tra học sinh năm một, quả kinh người quá đáng”.
Khánh dư cười mỉa:
- Học phủ quả là cao siêu, nan đề của ta mà ngài chỉ dùng cho bọn tân sinh.
Vậy chắc đáp án phải chính xác lắm.
- Ta cho chúng đến bốn đáp án: Đáp án thứ nhất: lãi 2 quan; thứ hai: không lãi cũng không lỗ; thứ ba: lỗ mất 2 quan; thứ tư: lãi 1 quan.
Tướng quân có biết vì sao không?
- Sao có chuyện một câu hỏi mà đến bốn đáp án.
Như vậy chẳng phải không cái nào hoàn toàn chính xác hay sao?
- Đúng vậy, có những câu hỏi đặt ra là để thăm dò người khác.
Những câu hỏi như vậy sẽ không thế có một đáp án thoả mãn tất cả mọi người được.
Trong trường hợp này, ta đưa ra bốn đáp án cho học sinh lựa chọn.
- Những đứa học sinh chọn đáp án thứ nhất, "lãi 2 quan", và đáp án thứ hai, "không lãi cũng không lỗ", là những đứa chưa nắm vững toán học, đầu óc chưa đủ ứng biến.
Những học sinh này cần phải đưa sang ban toán thuật rèn luyện tiếp.
Năm ngoái ở học phủ mười đứa chỉ có hai đứa chọn những đáp án này.
- Câu trả lời mà nhiều học sinh chọn nhất là đáp án thứ tư "lãi 1 quan".
Những học sinh đưa ra câu trả lời này chắc chắn sở hữu một trí tuệ tinh tường tỉnh táo, có khả năng đọc hiểu tốt, và có năng lực toán học và đã có độ ứng biến.
Trong 10 đứa học sinh thì có đến 7 đứa chọn đáp án này, bọn này ta sẽ cho chúng ra ngoài kinh lịch thêm tại các nơi như quỹ kiến thiết, tửu lâu, xưởng sắt …
- Trong mười học sinh chỉ có duy nhất một đứa chọn đáp án ba “lỗ mất hai quan”.
Ta phỏng vấn người này, hắn nói: Trong tình huống mà đề bài đưa ra, có thể mua một con bò với giá 8 quan, và hoàn toàn có thể đợi đến mấy hôm sau để bán ra với giá 11 quan, như vậy có thể lãi hẳn 3 quan cho mỗi con bò không cần mất công đi lại nhiều thay vì mua đi mua lại, bán ra bán vào 2 lần liên tiếp mà chỉ thu về duy nhất 1 quan mà thôi.
Vậy tính ra, chúng ta đã lỗ mất 2 quan chứ không hề lời lãi gì cả."Đứa học sinh này, tướng quân nghĩ xem, ta làm thế nào với nó đây?
Mọi người nghe câu trả lời của hắn, ồ lên.
Đúng là đáp án phải như thế.
Học sinh kia quả là thông tuệ.
Mắt Khánh Dư sáng rỡ lên:
- Đây là nhân tài kinh doanh ngàn năm có một, ngài có thể cho ta gặp nó không?
- Chắc chắn được, nhưng phải để ta dạy dỗ thêm đã.
Ta không cho nó đi vào các cơ sở kinh doanh thực tập nữa.
Ta cấp cho nó một cái, gọi là “Quỹ đầu tư Sơn Tây Hầu”, bỏ vào đó một lượng tiền vốn, rồi mặc nó kinh doanh.
Để xem kết quả thế nào?
Khánh Dư ngửa đầu cười:
- Ta phục rồi, trước đây có người nói đến tai ta, xưng ta là người thông minh của Đại Việt.
Gần đây nghe nói xuất hiện Sơn Tây Hầu, là người đại tài tiểu dụng, chỉ cần lười biếng cũng ra tiền, mới xứng thông minh nhất Đại Việt.
Ta vốn không phục, nhưng hôm này có thể thấy, lời này không ngoa.
Với ta Sơn Tây Hầu chính là người thông mình nhất Đại Việt.— QUẢNG CÁO —
Bách chắp tay, miệng mắng “Chó má! Thua đứt đuôi mà vẫn cố cắn ta một cái”:
- Tướng quân quá lời, trên đời người tài vô số, kỳ nhân dị sĩ khắp nơi.
Thiên tài đâu chỉ khắp Đại Việt đầy rẫy mà các nước Tống, Nguyên, Thiên Trúc … rồi các nước Tây phương đều không đếm hết được.
Những thứ ta học được đều là từ sư phụ, sư phụ ta lại chu du bốn biển, học được từ bọn họ không ít.
- Ta không cho là như thế.
Ta thường xuyên tiếp xúc thương nhân người Tống.
Kỳ sự thấy rất nhiều, những công nghệ của họ cũng lén lút thu thập được một ít, nhưng chưa ai làm được như phò mã.
- Ngài thường xuyên tiếp xúc với người Tống?
- Đúng thế, chỗ ta trấn giữ, rất nhiều người Tống sang đây.
Bách thấy thế, cười với Khánh Dư.
Hai người trở lại hoà thuận thì chẳng có gì vui nữa.
Mọi người cứ thế tản ra dần.
Chờ cho mọi người đi hết, Khánh Dư ghé tai Bách nói:
- Không dấu gì phò mã.
Đứa thì vì giặc giã mà chạy sang, đứa thì vì hậu sự mà bố trí, đều dạt về phương nam, mang theo rất nhiều của cải, tài lực …
- Vậy ý ngài là?
- Ta muốn bàn với phò mã, cho bọn chúng cống hiến chút công sức vào học phủ của ngài.
- Đây chỉ là ý của ngài sao?
- Ta đâu dám, đây còn là ý của hai vua và Chiêu Minh Vương nữa.
- Thì ra là vậy! Việc này không khó, ta cũng trình bày với hai vua từ lâu, ngài cứ tuyển chọn những người ngài cho là được.
Học phủ cũng rất cần những người này.— QUẢNG CÁO —
- Sẽ như phò mã nói! Ta sẽ chọn những người có kiến