Hoàng cung, Cung Quan Triều …
- Sơn Tây Hầu không tầm thường, phá giải được vụ án như thế đúng là không dễ.
Nhiều khi ta nghĩ, hắn mới hai chục tuổi đầu, sao có thể lắm tâm cơ như thế … Chúng ta được cha dạy dỗ từ bé, Thái sư đôn đốc học hành … mà ở tuổi hắn cũng không thể bằng được.
Thánh Tông trên bục trầm ngâm, ở dưới Trần Quang Khải chắp tay đứng đợi:
- Đệ nghĩ ngợi việc này lâu lắm rồi.
Cũng chỉ đành quy hết công lao cho Nam Sơn cư sĩ kia.
Nếu đúng trên đời có người như thế, lại thêm thế lực Cao gia, khống chế hắn đúng là không dễ dàng gì.
- Vụ án này là do có người cố ý nhắm vào hắn, thực chất nếu suy nghĩ thấu đáo sẽ thấy nó đầy rẫy sơ hở, sẽ chẳng có hung thủ nào thiết kế bẫy rập phức tạp như vậy làm gì.
Thứ nhất là việc bọn chúng cố tình dùng mọi cách để làm cho người xem suy đoán việc giết người chỉ có hai kẻ trong phòng đấy thôi mà không có sự nhúng tay của người bên ngoài.
Nội việc này đã rất vô lý.
Nhà họ Đinh cần diệt khẩu, cũng không đến lượt phải dùng đích tôn của mình ra tay.
- Thứ hai, Lê Hưng là người chủ động thiết kế toàn bộ âm mưu này, từ đấu chí cuối chỉ có hắn ra tay mà không cần ai trợ giúp.
Vì vậy mới phải tốn công nghĩ ra cách làm cánh cửa giả kia.
Điều này làm ta hồ nghi, những người đứng đằng sau coi đây là một trò đấu trí với nhau.
Lê Hưng kia là người được tổ chức giao nhiệm vụ độc lập, có lẽ hắn cũng không được trợ giúp gì cho nhiệm vụ này.
Thánh Tông cau mày:
- Thế thì bọn người làm việc này thật kinh khủng, chúng khống chế tên Lê Hưng kiểu gì mà làm cho hắn nghe lời không màng sống chết như vậy.
Những người này phải hết sức lưu ý.
Nói đến đây thì thở dài một tiếng:
- Đại Việt sao tự nhiên lại xuất hiện những thế lực thế này? Mật thám của đệ trong học phủ có tin tức gì không?
- Mọi sự vẫn bình thường, học sinh thì chăm chỉ học hành, lão sư thì tận tậm tận lực …
- Những thứ chúng dạy có ảnh hưởng gì tới hoàng tộc không?
- Tuyệt đối không, thậm chí còn giúp chúng ta không ít.
— QUẢNG CÁO —
Thánh Tông nhướn đôi mày:
- Nói vậy là sao?
- Trong học phủ cứ sau 10 ngày thì tổ chức hoạt động tập thể một lần.
Do các lão sư chủ trì, học sinh cả trường tham gia.
Nội dung cũng không có gì, chỉ là kể tường tận nguồn gốc Việt tộc, quá trình dựng nước, giữ nước … tuyên truyền lòng yêu nước đến tận cùng của tiền nhân.
Nhưng học phủ không như Thái học viện, khi giảng bải chỉ toàn lão sư nói.
Mà dùng cách bắt học sinh tự chuẩn bị nội dung để trình bày theo chủ đề, những người khác góp ý …
- Vậy có lợi gì cho hoàng quyền của chúng ta.
Quang Khải lấy từ trong ống tay một quyển sổ, dâng lên cho Thánh Tông:
- Đây là do thám tử ghi chép lại các chủ đề trình bày của học sinh.
Huynh xem thì rõ …
Thánh Tông đón quyển sổ, mở ra xem, lúc đầu thì trầm ngâm, sau thì mặt rồng vui vẻ:
- Cách làm này đúng là rất hay, đây toàn là các chuyện kinh điển về các bậc trung quân ái quốc.
Học sinh tự chuẩn bị những nội dung này, cũng xem như bồi dưỡng lòng yêu nước, đúng là với hoàng quyền của chúng ta trăm lợi không có một hại.
Hoàng Bách làm việc này, cũng xứng làm con rể nhà ta.
- Đệ cũng thấy thế, chúng ta đã có Đại Việt nguyệt san để tuyên truyền nhưng như thế chưa đủ.
Cách làm này của học viện luôn ám thị vào đầu học sinh trẻ tư tưởng yêu nước, nhắc nhở chúng công hiến cho quốc gia.
Hay hơn nữa là khuyến khích chúng tự tìm hiểu lịch sử nước nhà.
Có lẽ Thái học viện cũng phải như vậy.
Bọn chúng học hành toàn kinh điển Nho học.
Mở mồm là Khổng, Lão … phải dần thay đổi thôi.
- Đúng vậy, việc này giao cho Lê Văn Hưu đi.
Không thể để người Đại Việt mà sách vở, trích dẫn lúc nào cũng là của người Hán được.
Hôm trước ta ở học phủ, học được một điều rất hay.
Ta về suy nghĩ lại, thấy trong đó có nhiều đạo lý …
Quang Khải tò mò:
- Ca ca thấy gì?
— QUẢNG CÁO —
- Ta thấy bọn học sinh khi làm một việc gì đó, dù là những cải tiến nhỏ, lúc làm xong luôn viết một báo cáo.
Trên báo cáo trình bày rõ ràng chúng làm những gì, cải tiến ở điểm nào.
Lại có tên tuổi rõ ràng những người góp công sức cho việc cải tiến này.
Lúc đầu ta chỉ nghĩ, cách làm này có chút háo danh chăng …?
Thánh Tông ngửa đầu, cười lớn:
- Chúng nói với ta lợi ích trong đó rất lớn, những người sau này muốn tiếp tục nghiên cứu của chúng, chỉ cần tìm đọc những báo cáo này, không phải bớt được nhiều công sức sao?
Quang Khải ngẫm nghĩ một hồi, chắp tay:
- Quả là như thế …
- Sau ta về cung, gặp một việc, lại nhớ đến báo cáo của chúng, rút cục hiểu ra, Sơn Tây Hầu kia bắt chúng làm báo cáo mục đích chính là gì?
- Binh bộ đưa lên nỏ liên châu cải tiến làm từ xưởng quân khí ở Vân Đồn.
Nói thứ này là do Cao gia hướng dẫn họ chế tác.
Hiện nay đã sản xuất số lượng lớn rồi.
Trình lên ta để ban tên.
Ta cầm cây nỏ, lại thấy bực mình.
- Đệ nghĩ xem, người Hoa cũng không phải tài giỏi gì.
Chỉ là chúng là giống người chăm chỉ ghi chép, làm gì cũng hết mực chuyên chú.
Từ thời thượng cổ, “Giáp cốt văn” là những văn tự đầu tiên, thẳng đến “Tam Phần” từ thời Tam Hoàng