Hắn định buông một câu: “Nếu gặp được người như Dương Thái Hậu, ta chết cũng nào có gì ân hận, người đời phỉ nhổ thì là việc của người đời, ta phải sống cuộc sống của riêng ta” Nhưng đến miệng lại nuốt vào.
- Tỷ tỷ dạy bảo rất đúng.
- Vậy ngươi đồng ý lấy vợ.
- Xin tỷ tỷ thư hoãn cho mấy năm, dù sao vẫn còn trẻ, việc này chưa hề nghĩ đến.
- Còn trẻ gì nữa, ngươi đã 16 tuổi.
Các hoàng tử và con nhà quý tộc, khi đến 15 tuổi sẽ được phong tước, cấp đất và tiền để lập phủ riêng, sau đó đến việc cưới vợ.
Nay ngươi đã được phong tước, cấp đất không nghĩ đến việc này làm đại sự thì còn việc gì nữa.
Hạ kinh của Kinh Dịch nêu quẻ Hàm và quẻ Hằng lên đầu, là để tỏ cái ý lấy đàn bà tất phải chính đáng.
Ngươi thân cô thế cô tại Kinh Thành sao biết được cô nương, tiểu thư nhà ai đoan chính mà chọn lựa, nhỡ lại lấy phải cái đứa mặt hoa da phấn thì ai là người quản lý gia sự cho ngươi.
Thật ngu dốt.
- Đúng vậy, tỷ tỷ cũng vì quan tâm đến đệ thôi.
Nhưng vẫn xin thư thư cho, để đệ cố công tìm kiếm người phù hợp.
- Đúng là trẻ người non dạ, thôi được, việc này để bàn thêm.
Nhưng khó khăn của ngươi không thể bỏ không lo được.
Tạm thời chỉ có một cách, để ta mời Đinh lão đến phủ bàn chuyện luôn.
- Xin nghe lời tỷ tỷ.
Nàng ra đại sảnh, sai người hầu đi mời Đinh lão.
Lão dù đã chuyển về nhà nhưng hai ba ngày vẫn đưa Đinh Tú sang trò chuyện với thái thái.
Ba người lại trò truyện thêm nửa canh giờ.
Gia nhân dọn cơm lên thì Đinh lão và Đinh Tú tới, chắp tay vấn an rồi cũng ngồi vào bàn ăn.
Lúc này lão thái thái nói đến chuyện Quốc Oai Minh tự phủ.
Thực ra ba người cũng bàn chuyện này khá nhiều lần, chọn ra một số nhân tuyển tốt, chỉ đợi Bách đồng ý là tiến hành thôi.
Nhưng nghe ý hắn kiên quyết như vậy cũng đành chịu.
Nhưng giờ việc trong phủ nhà hắn đúng là bề bộn, không thể không quản được.
Bách và Đinh Tú cắm mặt ăn, ba người rôm rả bàn tính như không có hắn ở đấy.
Rút cuộc đi đến một kết luận khiến hai kẻ đang cắm mặt ăn kia sửng sốt, Đỗ lão thái thái nói:
- Tạm thời Tú Nhi sang ở Quốc Oai Minh tự phủ, giúp Hoàng Bách quản chuyện gia sự.
Tú Nhi là con gái Đinh lão, cũng tính như là sư tỷ của Hoàng Bách, nàng ở trong phủ sẽ không ai nói ra nói vào được.
Vả lại cũng xem như tập dợt để sau này thành thân còn quản chuyện nhà mình.
Ta thấy con dạo này hơi rảnh rỗi quá rồi đấy, doạ sợ đám công tử kinh thành.
Khi xưa con từ Thậm Thình lên đây là do trốn hôn sự của cha sắp đặt, ta bao che cho con cũng chỉ đến thế này thôi.
Nếu lại nuông chiều thì làm lỡ dở con mất.
Ta cũng sẽ có lỗi với cha con.
Nhưng cho một kỳ hạn một năm, cả hai đứa phải kết hôn.
Nếu đến lúc ấy không tìm được người.
Ta và cha con sẽ đứng ra chỉ định, lúc ấy không được đứa nào có ý kiến.
Đinh Tú đang ăn uống ngon lành, chờ xem kẻ khác gặp hoạ, tự nhiên sự việc vấy sang mình.
Nước mắt ầng ậc, bám tay thái thái:
- Con không lấy chồng đâu, con ở với lão thái thái suốt đời.
- Thật quá hồ đồ rồi.
Ý ta đã quyết, cha con cũng đồng ý.
Ngày mai dọn sang Minh Tự phủ ở ngay, không thế chứa chấp loại như con được nữa.
- Lão thái thái đừng như vậy.
Nguyễn Thị thấy nàng làm nũng, cũng phì cười:
- Muội muội yên tâm, ta sẽ thường xuyên qua lại, giúp đỡ muội.
- Không thèm nói với tỷ.
Tỷ thì sướng rồi, huynh ta sang nhà tỷ học, đã mê mệt tỷ rồi, hắn ta ngắm tỷ quên cả học bài.
Cha tỷ trách hắn “Sân trước phơi đậu, sân sau phơi đậu, ngươi muốn đậu ta cho đậu”.
Thế mà không xấu hổ đối lại “Cô lớn hái hoa, cô bé hái hoa, ông Thám hoa, tôi thám hoa”.
Cũng may sau hắn lấy được tam khôi mà cưới tỷ, không thì lời hứa thám hoa khi xưa thật ê mặt.
Đinh lão quát lên:
- Không được xằng bậy.
Lúc này có tiếng cười dài từ cửa vào.
Lê Văn Hưu hết công vụ về nhà, Nguyễn Thị thấy chồng liền đứng dậy, tháo mũ quan cho chồng, đưa cho con hầu mang cất, lại rót một chén trà lạnh.
Lê Văn Hưu nhìn nàng âu yếm, càng làm Đinh Tú tức giận, hừ một tiếng ngồi xuống.
Cả đời Lê Văn Hưu làm nhiều việc, nhưng đắc ý nhất không