Đến cả giọt nước mắt có vị mặn trượt xuống anh cũng không buông tha cho cô, tiếng nước bọt trao đổi vừa điên cuồng vừa kích thích.
Hôn cô mỗi lúc càng điên cuồng, càng lúc càng thô bạo mà dày dò cô.
Khúc Yên vô lực không có sức phản kháng, không biết qua bao lâu nụ hôn mới dần dần được tách ra, Khúc Yên giơ tay tức giận muốn tát anh, nhưng chưa chạm tới mặt đã bị anh nắm cổ tay đè ngược lại lên tường, nụ hôn cũng theo đó mà tiếp tục thêm một lần nữa.
Khúc Yên không muốn tiếp tục, dùng lực lớn hơn đẩy ra nhưng lại bất thành.
Anh không ngờ mùi vị của cô lại ngọt ngào đến vậy.
Đôi môi nhỏ nhắn lại vô cùng hấp dẫn anh, anh muốn một ngụm ăn sạch cô vào bụng.
Cô bị anh hôn đến mức tê hết cả lưỡi, mỗi lần chiếc lưỡi ấm nóng mềm mại của anh chạm vào lưỡi cô là như rằng cơ thể cô đều không còn sức đứng vững, cũng là vì Thẩm Tây Thừa ôm cô quá chặt thành ra cô mới có thể cầm cự mà đứng được.
Răng anh không ngừng cắn đôi môi căng mọng của cô, khiến đôi môi cô từ đau nhứt trở nên tê dại.
Thiếu nữ 16 tuổi hương vị vô cùng ngọt ngào, cách đáp trả cũng rất yếu ớt mà vụng về, tấn công mạnh đến mức cô không thở nổi, cảm xúc mãnh liệt bị dồn nén cũng đã mạnh mẽ tuôn ra, từ từ anh cũng chịu tách môi cô ra.
Ánh mắt cô đờ đẫn, có hơi nước ở viền mắt uỷ khuất vô cùng.
Chưa kịp định thần lại thì anh cúi người chôn mặt sâu vào hõm cổ cô, còn cố ý tham lam hít vào mùi hương trên người cô.
Cô không có sức lực đẩy anh ra, chỉ ra sức thở dốc, cố gắng hít vào từng ngụm không khí.
Khuôn mặt trắng noãn của cô đỏ bừng như một quả anh đào căng mọng.
Xin lỗi cháu, tôi xin lỗi.
Giọng anh khàn khàn lên tiếng.
Cơn giận cũng theo nụ hôn đó mà đã được thỏa mãn không còn dữ tợn như vừa rồi, anh hiện tại giọng vô cùng nhỏ, giống như là khẩn khiết van xin.
Cô im lặng một hồi, tức giận nói :Chú Thẩm, chú phải trả giá!
Yết hầu anh chuyển động lên xuống, ngẩn đầu từ trên cao nhìn xuống cô :Trả giá thế nào?
Cô đang tức giận, nước mắt cũng trào ra ngoài, anh vừa bình tĩnh vừa ung dung lau nước mắt cho cô, lại thấy Thẩm Tây Thừa hình như đã trở về trạng thái như mình thường.
Không còn tồi tệ, không còn dữ tợm mà có phần nhu hoà hơn, chính vì thế cô càng trở nên quá quắt :Chịu trách nhiệm!
Anh nheo mắt :Tiểu Yên, em suy nghĩ cho kỹ vào.
Cô cứng đầu nói :Cháu không biết, chú phải đền bù thiệt hại cho cháu!
Nghiêm trọng thế sao? Anh hỏi.
Cô gật đầu.
Vậy..
Anh cúi người nói nhỏ vào tai cô :Lấy tôi bù nụ hôn của em, thế nào?
Cô bỗng bật cười lạnh một cái, lau đi nước mắt :Đừng bảo chú thích cháu đấy nhá? Khi nãy cháu chỉ đùa thôi, dù gì chú cũng đã xin lỗi tử tế.
Cháu không giận.
Không hiểu vì sao anh nghe xong lời nói đó cả gương mặt lại đanh lại, có uy lực nói :Không được?
Cô không hiểu anh nói “không được” vế trước hay vế sau, nên lại hỏi :Chú muốn nói “không được” là không được cái..
Không được thích em à? Anh tốt bụng nói lại.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Cô há hốc miệng, kinh ngạc nhìn anh :Đùa à?
Anh không trả lời, dùng một tay nâng cằm cô lên sau đó môi anh bắt đầu hạ xuống.
Cô liền biết anh định làm gì tiếp theo nên