Chiều hôm ấy cha cô cố ý về sớm thì đã nghe cô thông báo đã được nhận vào trường học trong top của Trung Quốc.
Trái ngược với suy nghĩ của cô, gương mặt ông có chút gì đó sa sầm, thở dài nghiêm túc nói:Yên Yên, sau này có chịu cực quá thì đừng có cố.
Cha không cần con làm rạng danh gia đình gì cả.
Dù con thế nào con vẫn là con gái cưng của cha.
Biết chứ?
Khúc Yên đã mong chờ muốn nghe câu nói này suốt nhiều năm tháng qua nhưng mẹ cô lại không làm được.
Bà ấy chỉ muốn cô đạt điểm số cao.
Không hỏi rằng cô có bị áp lực hay không.
Chỉ những điều đơn giản thế thôi là đã khiến cô nhiều đêm khóc vì không ai thấu hiểu được mình.
Giờ người cha của cô lại nói những lời này thì đã hoàn toàn sưởi ấm trái tim nguội lạnh cô, gương mặt cô mếu máo như sắp khóc đi tới ôm chặt lấy ông.
Ôn Thành Uy hiểu cô chịu nhiều uỷ khuất thế nào từ mẹ Khúc, đến cả ông trước đó nhiều lúc còn không chịu nổi tính khí ngang ngược của bà ta thì sao con gái ông được chứ.
Khúc Yên dụi dụi mắt, Ôn Thành Uy đau lòng muốn chết.
Ông nói:Vậy là con phải dọn qua đó rồi.
Bên đấy cha cũng có công ty khác, có cần cha qua cùng con không?
Khúc Yên lắc đầu:Không cần đâu ạ.
Gần chỗ đó có một toà chung cư lớn.
Cha cho con dọn đến đó nha? Khúc Yên nũng nịu lắc cánh tay ông, nhõng nhẽo thuyết phục ông.
Vây con hứa với cha khi nào về? Ông đưa ra câu hỏi.
Khúc Yên liền nói:Cuối tuần con sẽ về.
Chỉ cách có một thành phố thôi mà cũng đâu có gì xa.
Ông thở dài xoa tay cô:Biết là vậy nhưng học rất mệt, từ sáng đếm chiều cha sợ con ăn uống không đủ.
Mà có khi còn phải học tiết tự học vào buổi tối.
Con gái về một mình không an toàn!
Khúc Yên chớp chớp mắt:Học đêm nữa á?!
Ôn Thành Uy biết cô vẫn chưa hiểu ra lắm Trung Quốc, nói vài chuyện liên quan cho cô nắm rõ.
Khúc Yên nghe xong suy sụp nhưng vẫn cứng đầu nói:Không sao! Tự học thì tự học, đằng nào buổi tối con cũng giải bài tập tận đêm.
Khác thì chỉ đổi địa điểm thôi.
Ông bị cô năng nỉ ĩ ôi nên cũng bắt đắc dĩ mà đồng ý.
Chỉ còn nửa tháng nữa là