Khúc Yên đi lên tầng cao nhất thấy Lục Thành đang lưỡng lự không dám vào, lại đi qua đi lại trông có chút sốt ruột.
Khúc Yên đi tới vỗ vai anh ta làm Lục Thành một phen hết hồn.
Lục Thành vuốt tim nhìn cô với ánh mắt thở phào:Ôi mẹ ơi, đừng doạ người thế chứ?
Khúc Yên bật cười, nhìn cánh cửa cây lớn lại hất mặt nhìn anh ta:Sao không vào?
Lục Thành đắn đo, im lặng suy nghĩ quan hệ của cô và Thẩm Tây Thừa.
Hình như bên cạnh anh cũng chỉ có Khúc Yên là nữ giới.
Cũng chỉ có cô mới có thể gần gũi mà có thể ngồi cạnh anh nhất.
Lục Thành nhíu mày, nghiêm trọng nói:Em với Thẩm Tổng yêu đương vụng trộm đúng không?
Khúc Yên bị Lục Thành làm cho hoảng sợ, sau đó lắc đầu né tránh:Làm gì có! Anh nghĩ đi đâu vậy?
Lục Thành thở dài:Mấy ngày nay em có liên lạc với Thẩm Tổng không?
Cô nghe được giọng anh có chút cảm xúc phiền muộn, bàn tay cô bắt đầu lạnh dần:Không có, chú ấy không trả lời.
Cô cũng thành thật nói ra.
Lục Thành mím môi lại, như đang suy nghĩ:Mấy nay Thẩm Tổng như bị ai chọc cho đổi tính vậy.
Bản thống kê bình thường mà..
Giọng Lục Thành nhỏ lại:Làm tận 9 lần rồi đó.
Khúc Yên có chút buồn cười:Anh tệ tới đến hả?
Anh ta lắc đầu nguầy nguậy:Bình thường những lỗi nhỏ Thẩm Tổng không để ý đâu! Lúc họp còn ghi nhận những người đi sau mình nữa.
Đột nhiên lại nổi hứng đi tới phòng họp sớm, đúng vài phút cuối mọi người như bình thường đến đông đủ.
Lại bị Thẩm Tổng trừ 20% số tiền.
Khúc Yên nuốt nước miếng, nhìn vẻ cay cú của Lục Thành cũng biết anh ta cũng không có đứng nhìn mà cũng là một trong số người vô tội ấy, vô cùng bất lực nói với cô.
Trên tay anh ta là bản thiết lập về những hoạt đông liên quan đến sau này, không biết vì sao anh lại hạ lệnh cho anh ta tự viết văn bản.
Đến khi nộp lại không đúng ý anh, bảo về sửa lại nhưng không hề nói anh ta sai điểm nào.
Chín lần như một, đều bị cặp mắt sắc bén cùng gương mặt tối đen đáng sợ đó của anh doạ sợ.
Bản này là lần nộp thứ 10 trong ba ngày nay, anh ta sợ mình sẽ lại bị trả về không nói nguyên do.
Bỗng văn bản trong tay bị Khúc Yên cầm lấy:Để em vào thử xem sao.
Anh ta cảm động đến mức sắp khóc, tý nữa là quỳ xuống lạy xem cô là phật tổ giáng trần.
Khúc Yên bị hành động lố lăng đó doạ sợ.
Anh ta bảo cô nếu có sai thì nhớ hỏi là sai ở chỗ nào để anh ta sửa lại.
Rất nhanh sau đó anh ta liền đi xuống thang máy làm công việc khác.
Khúc Yên từ từ bước vào, không khí trong phòng có mùi tử khí lạnh lẽo, Khúc Yên khẽ rùng minh một cái.
Thẩm Tây Thừa vẫn ngồi đó làm việc vốn không thèm ngẩn đầu lên xem ai vừa vào, căn phòng không rõ vì sao lại trở nên quỹ dị như thế này.
Cô vòng qua bàn làm việc, cảm