Sau đó Thẩm Tây Thừa không nói gì ra sau vườn, Khúc Yên cũng tìm lý do rồi rời đi.
Ôn Thành Uy và Bạc Kiêu cũng thấy thế nên cùng lên văn phòng bàn tý công việc.
Khúc Yên làm đuôi nhỏ đi theo sau lưng anh, đôi chân anh vừa dài, bước đi lại nhanh.
Làm hại cô phải nhạy theo bước nhỉ mới đuổi kịp, anh đi tới một xích đu sau vườn hoa ngồi xuống.
Khúc Yên thấy thế cũng ngồi cạnh anh, Thẩm Tây Thừa vờ như không thấy cô ngồi bên cạnh, gương mặt lạnh lùng không cảm xúc nhìn vườn hoa, cánh tay khoanh trước ngực dựa lưng vào ghế xích đu.
Khúc Yên hỏi:Sao thế? Đây là không muốn nhìn mặt em đúng không? Vậy em vào trong nhá?
Ngồi yên ở đây.
Anh lành lạnh đáp.
Khúc Yên bĩu môi không nói gì, lấy di động ra lướt douyin, đột nhiên đưa di động đến trước mặt anh.
Đây là một đoạn vid đang lên xu hướng, trong đoạn vid chính là Khúc Yên đánh dương cầm trong nhà hàng.
Có phải rất giỏi không? Thật ra lâu lắm rồi em mới đánh lại piano.
Cô tắt di động, nhìn anh cười tít mắt.
Anh nhìn cô:Em chưa từng nói mình biết đánh đàn.
Cô nhìn lên bầu trời, buồn bã nói:Trước đó mỗi lần em muốn khóc hoặc có tâm sự đều sẽ đánh một bản nhạc hoặc đơn giản là vẽ một bức tranh, khi đó em sẽ vui hơn.
Em từ nhỏ rất thích đàn dương cầm, cũng lấy cảm hứng từ một nghệ sĩ nổi tiếng, ông ấy cũng đã mất hai năm trước rồi.
Trái tim anh như bị khoét một lỗ thũng, đau âm ĩ trong lòng.
Đã từng là người chứng kiến cảnh cô khóc lóc thương tâm thế nào, càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Hàng lông mi cong vuốt cùng sống mũi cao thẳng của cô không khỏi làm anh nhìn đăm chiêu một hồi, cô đẹp đến mức không có lời nào diễn tả hết được.
Có vẻ yêu kiều quyến rũ lại có chút đáng yêu mềm mại.
Anh trầm mặc:Đói không?
Ánh sáng trong mắt cô đột nhiên xuất hiện trở lại, cô mỉm cười gật đầu với anh.
Cả bốn người đều ăn cơm tại nhà Bạc Kiêu, ngồi được một lúc Ôn Thành Uy cũng dẫn Khúc Yên rời khỏi biệt thự Bạc Gia.
Thẩm Tây Thừa ngồi trong xe gửi đi một tin nhắn rồi khởi động lái xe rời đi.
Khúc Yên thấy di động rung có thông báo mới, màn hình hiện là tin nhắn của anh.
Đến Đế Đô sớm một chút.
Khúc Yên nhìn cũng đáp Được một tiếng.
Tầm ba giờ hơn cô được cha đưa tới sân bay, tay chào tạm biệt ông rồi xách lồ ng để Thất Thất cùng nhanh đi tới Đế Đô.
Vừa xuống sân bay Khúc Yên đi tới ven đường lộ muốn bắt xe, quan sát thấy xung quanh còn vài chiếc xe taxi trống cô đi sang đường thì một chiếc xe màu trắng đã đậu trước mặt cô.
Là một chiếc xe Mercedes có chút quen mắt, cửa kính xe được người trong hạ xuống.
Là gương mặt điềm tĩnh nhưng anh tuấn của Thẩm Tây Thừa.
Anh nhìn cô:Lên xe đi.
Không có tin nhắn bảo trước gì hết là muốn cô bất nhờ sao? Khúc Yên vui vẻ cười ngốc nghếch mở cửa ghế sau đặt Thất Thất vào rồi vòng qua mở cửa ghế lái phụ.
Khúc Yên cười cười nhìn anh:Anh đến lâu chưa?
Anh lắc đầu:Tôi mua đồ ăn thuận đường đến đón em.
Khúc Yên bĩu môi, con đường này làm gì có cửa hàng tiện lợi hay khu mua sắm nào, rõ ràng là anh đến đón cô.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không muốn anh xấu hổ nên là cũng không vạch trần lời nói của anh.
Hai bên đường vẫn đầy áp người đi chơi, hầu như đều là những cặp đôi nắm tay nhau mà đi đi tản bộ, tuy hết tối nay là đêm cuối của lễ Quốc Khánh nhưng vẫn không ít người tụ tập đi chơi.
Cô nhìn trộm anh, muốn nói nhưng lại bặm môi nghĩ lại vẫn là không nên nói.
Môi mỏng anh mấp máy:Em muốn nói gì?
Khúc Yên đầu tiên là đánh giá gương mặt anh, thấy anh vẫn lãnh đạm như bình thường mới nói:Không có gì, chỉ là thấy anh vẫn còn chưa hết giận thôi.
Anh im lặng không nói gì, bàn tay thon dài lộ rõ đốt ngón tay xoa đầu cô.
Thấy anh không nói gì nên cô cũng im lặng.
Khi lên đến căn hộ Khúc Yên lười biếng đem lồ ng đựng thú cưng thả xuống, mở cửa để Thất Thất