Khúc Yên đem trái cây đi rửa, cắt nhỏ rồi đem tới đút cho Thẩm Tây Thừa ăn.
Lúc đầu anh cũng không muốn ăn mà né tránh, cô lại cứng đầu không chịu buông tha nên anh đành ăn vài miếng, vài miếng ấy chính là hết cả cái dĩa nhỏ mà cô đem ra.
Khung cảnh vừa yên bình vừa lãng mạn, ánh nắng chiếu vào trong càng làm không gian trở nên ấm áp lạ thường.
Sáng hôm sau Khúc Yên như thường lệ dậy sớm nấu ăn cho Thất Thất, ăn đồ ăn anh chuẩn bị rồi thay đồ tới trường.
Đến lớp, cô vừa ngồi xuống không bao lâu thì Tô Nhiên Nhiên cũng tới.
Cô ấy nói:Hôm nay hai tiết đầu trống hết trường, thay vào đó là chụp ảnh thẻ học sinh.
Cô nghe xong cũng đem tập vở tiết đầu cất lại trên góc bàn, nghiêng đầu hỏi Tô Nhiên Nhiên:Nhưng mà tớ không nghe thông báo, thông báo ở đâu vậy?
Tô Nhiên Nhiên lấy di động ấn vào nhóm lớp, để cô thấy thông báo của thầy Hạ nhắn từ đêm hôm qua.
Tô Nhiên Nhiên cười lộ má lúng hai bên:Tớ sẽ thêm cậu vào để dễ lấy thông tin.
Nơi chụp hình là ở phía ngay sân vận động, có nhiều học sinh đứng đó chờ sẵn gọi tên của mình.
Phía sau chiếc ghế ngồi là một tấm màn màu xanh biển, bây giờ là đang chụp khối mười, và những khối trên đang ngồi tụm năm tụm bảy trên ghế khán giả.
Khi chụp xong khối mười, khối mười một xuống sân.
Nhan Tịch Nghi lấy son ra chấm chấm lại, vài nữ sinh cũng trang điểm theo.
Khúc Yên cầm son đưa cho Tô Nhiên Nhiên, hỏi:Sử dụng không?
Tô Nhiên Nhiên lắc đầu bảo cô cất đi.
Đên phiên Khúc Yên, cô ngồi xuống nhìn vào máy ảnh, mái tóc dài chấm thắt lưng thả xuống có một ít tóc rơi ở phía trước ngực, cô đưa tay trái lên vén tóc dài ra sau tay, cười nhẹ nhìn vào ống kính.
Hôm nay tiết tự học tan lúc tám giờ rưỡi, Khúc Yên về nhà vẫn chưa thấy Thẩm Tây Thừa trở về, cô lấy di động nhắn cho anh.
Chưa về sao?
Sau đó anh trả lời:Tan rồi.
Tôi đang về.
Cô đọc tin nhắn rồi đem quần áo vào trong phòng vệ sinh tắm rửa.
Ngày mai sẽ công bố điểm thi tháng, cô không biết mình xếp hạng thứ bao nhiêu trong trường nên có chút lo lắng, kiến thức tuy không quá khó nhưng cô cũng không tự đánh giá cao năng lực của mình, trong một tập thể toàn học sinh giỏi thì ai cũng có khả năng vượt qua cô.
Đã thế đây còn là lần đầu tiên cô thi tháng ở Trung Hoa, vẫn có gì đó làm cô rất lo lắng.
Khúc Yên mở laptop rồi học trước những môn tự nhiên, cô sợ mình sẽ để tụt mất thành tích của chính mình.
Môn Toán cấp cao đối với cô không khó, chỉ cần tập trung là đều sẽ làm được, nó chỉ khác vài công thức thôi nhưng cô vẫn rất nghiêm túc ghi lại vào nháp, có vài bài nâng cao tuy đã biết cách giải nhưng mà ở Trung Hoa lại làm theo cách giải đơn giản hơn, không gờm gà như ở Mỹ.
Xem được một chút bên ngoài đã có tiếng mở cửa, tiếng giảng của giáo viên trong laptop làm cô không nhận thức được là ai vừa vào, vẫn ngồi luyện đề Toán cấp cao của cả chương trình toán mười một.
Đột nhiên cô đang cúi đầu ghi chép, thấy cửa bỗng nhiên mở ra, khoé mắt nhìn thấy cánh cửa tự mở, động tác trên tay của cô sững lại.
Tim đập nhanh mất kiểm soát.
Đêm rồi, đừng nói là..
Khi cô ngước nhìn lên lại chỉ thấy một cái đầu người đang đang chầm chầm cô.
Á! Khúc Yên giật mình thét lên một tiếng thất thanh.
Nhìn kỹ thì là Thẩm Tây