Thẩm Tây Thừa nghe từ đầu dây bên kia vang lên một tiếng “cốp”, màn bình di động cũng run lắc theo.
Cuối cùng gương mặt Khúc Yên cũng xuất hiện, nhìn thấy anh là liền nở nụ cười tươi như trăm đóa hoa nở rộ, vẫn là dáng vẻ mảnh mai như trước đây nhưng hình như đã gầy đi một chút.
Cô mặc bộ áo thun hai dây màu trắng cùng quần đùi ngắn, ánh mắt anh càng trở nên sâu láy hơn, mái tóc dài được cô búi lên cao, có vài sợi rơi xuống đôi vai trắng mịn của cô.
Khúc Yên không thấy anh trả lời, ngồi xuống ghế hỏi:Nhìn anh có vẻ bận nhỉ? Em nhớ anh quá đi.
Trên người anh mặc bộ âu phục đen tuyền chỉnh tề uy nghiêm, trên gương mặt tuấn tú lại có sự lạnh lùng trầm tĩnh với đường nét góc cạnh hoàn mỹ, cách nhau qua màn hình mà cô vẫn thấy là anh có phần gì đó không được vui vẻ.
Anh vẫn không trả lời mà nhìn chằm chằm cô.
Khúc Yên quan tâm hỏi tiếp:Đang không vui à?
Ừ.
Anh trầm giọng đáp.
Cô hơi thở dài:Có phải không vui khi nói chuyện cùng em không? Thế em tắt máy..
Anh nhíu mày, đặt di động xuống bàn:Em nhìn xem là mấy giờ rồi?
Khúc Yên nhìn giờ trên máy tính, cầm một xấp giấy vài trang lên thản nhiên đáp:Hai giờ.
Anh nhìn cô:Sao không ngủ?
Khúc Yên sắc mặt dịu xuống, bắt đầu kể lể:Em cố gắng làm xong bài tập trước ba giờ sáng, hôm sau là Chủ Nhật còn phải đến quán cà phê học nhóm.
Tối nộp bài cho cô giáo kiểm tra, thứ hai là sẽ đến Thành Phố Lâm thi học sinh giỏi.
Em tuy không nói là em ở nước ngoài nhưng không ngờ bài tập lại nhiều đến thế.
Em định làm bài xong sẽ đi ăn mì bò nhưng tới tới giờ vẫn còn vài đề chưa kịp làm xong thì mì của em cũng đã hết ăn được rồi.
Thẩm Tây Thừa yên lặng một lát, sau đó lãnh đạm nói:Đợi anh một lát.
Cô chán nản gật đầu, cho rằng anh bận việc nên cũng không hỏi nhiều, đứng dậy vào phòng bếp pha cốc cà phê để uống.
Khi cô ngồi trở lại bàn học lại bắt đầu làm đề, lâu lâu ánh mắt của Thẩm Tây Thừa như có như không lén nhìn cô, nhìn bộ dạng suy tư làm bài của cô cảm thấy vô cùng có sức hút.
Tầm gần ba mươi phút sau bên ngoài có tiếng chuông, Khúc Yên đột nhiên cảm thấy bất an, nơi cô ở ngoài Thẩm Tây Thừa và Tô Nhiên Nhiên ra thì không còn ai biết đến, cũng chưa từng có người khác lui tới, và quan trong là đã hai giờ sáng ai còn đến tìm vào giờ này nữa chứ! Sau đó cô nhìn Thẩm Tây Thừa.
Anh đương nhiên nghe tiếng chuông ấy, cũng nhìn ra sự băn khoăn do dự của cô.
Anh trầm giọng nói:Là anh nhờ Thím Trương mang đồ ăn tới cho em, em từng gặp Thím Trương rồi mà, nhìn mắt mèo ở cửa, nếu là bà ấy thì em hãy mở cửa, đừng tự tiện cho người lạ vào nhà.
Ánh mắt cô trở nên sáng rực:Anh gọi người mang đồ ăn tới cho em luôn sao? Tốt quá đi.
Thẩm Tây Thừa nhắc nhở:Ra nhận đồ ăn.
Khi cô ra đến cửa nhìn ra mắt mèo đúng là người phụ nữ trung niên hôm trước, cô yên tâm mở cửa, nhìn Thím Trương cười.
Thím ấy đem đồ ăn được đóng gói cẩn thẩn đưa qua cho cô, khẽ căn dặn:Cô Khúc, đây là đồ ăn Ông Thẩm bảo tôi đem qua cho cô ăn, vẫn còn nóng nên cô đừng vội quá nhá!
Khúc Yên nhận lấy, cảm ơn Thím Trương mấy cái liền, cũng xin lỗi vì đã làm phiền Thím ấy muộn thế này, hàm huyên vài câu đưa mắt nhìn Thím ấy đi xa mới đóng cửa lại.
Cô cầm túi đồ ăn vào nhà, miệng không kiềm được mà cười toe toét.
Đặt trên bàn nhỏ ở sofa, dọn vài cuốn thời trang trên bàn để dưới ngăn đựng phía dưới, Thất Thất lúc này dưới chân ngửi thấy mùi đồ ăn cũng không ngừng đi theo xin ăn.
Khúc Yên đi vào phòng lấy