Anh kiếm nhíu chặt mày lại, đột nhiên cả gương mặt trở nên lạnh lùng như sắp nổi giận.
Anh cho cô một ánh mắt sắc lẹm.
Rút lại những lời em vừa nói, anh sẽ xem như mình chưa nghe thấy cái gì.
Tuy giọng anh vẫn như cũ nhưng vẫn có sự gấp gáp và dồn dập, ánh mắt anh rõ ràng là đã tức giận.
Thế nhưng Khúc Yên cũng không nói đùa, trước khi nói ra đề nghị này cô đã suy nghĩ rất lâu rồi, quyết định từ lúc thấy anh vào khách sạn cho đến tận lúc này, trước khi nói ra cũng chần chừ do dự rất lâu, thế nhưng vẫn không nên níu giữ một người đã ngoại hình, một chân đã muốn đi thì cô muốn ngăn cũng ngăn không được.
Cô xem nhẹ cảm giác đau nhói ở tim, bình thản nhìn anh, lặp lại :Thẩm Tây Thừa, em muốn chia tay!
Anh không đồng ý!
Cô nhắm mắt hít một hơi sâu, giọng nói lúc này đã có chút run nhè nhẹ.
Bàn tay ở dưới bàn đưa lên trước mặt anh, chân mày cô nhếch lên :Bây giờ anh có dám đưa điện thoại em kiểm tra không?
Anh không cần suy nghĩ đem đưa di động đặt vào lòng bàn tay cô.
Anh không muốn cô nói ra mấy lời đó, nếu cô còn có những yêu cầu quá đáng khác anh cũng sẵn sàng vì cô mà làm, chỉ hi vọng cô không nói lời chia tay đó ra.
Anh cũng nhìn ra từ trong ánh mắt cô, trong đó có sự kiên định lại tàn nhẫn, giống y như cách Khúc Nhã Tinh trước khi biến mất khỏi cuộc đời Ôn Thành Uy.
Một đi, liền là hơn mười năm mới gặp lại.
Một đi, là không một cái quay đầu.
Ánh mắt Khúc Yên nhìn chiếc di động rất ảm đạm, thật ra cô không có ý muốn kiểm tra..
Chưa đầy hai phút cô đã trả di động cho anh, lạnh nhạt nói :Bên cạnh anh em không còn cảm thấy được an toàn, vẫn là nên chia tay đi! Giọng cô vừa dứt khoát vừa nhẹ nhàng.
Khúc Yên! Anh sẽ nói lại lần nữa.
Dù em có nói gì anh cũng không chia tay! Anh viễn vĩnh không đồng ý!
Lần đầu tiên cô thấy anh tức giận toả ra sát khí như Diêm Vương thế vì chuyện của cô, bắp tay cô nổi lên tầng da gà ớn lạnh, thế nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra là mình không sợ hãi