Suy nghĩ Khúc Yên càng lúc càng trở nên phức tạp, giống như cảm nhận được gì đó từ dự cảm bất an của mình, cầm áo khoác chạy nhanh tới phòng mẹ Khúc, mở mạnh cửa xông vào.
Thấy bà đang ngồi trên ga giường êm ái thoa kem dưỡng da, lòng ngực cô liên tục thở dốc.
Khúc Yên đôi mắt long lanh có, như đang sợ chính mình sẽ mất thứ gì đó.
"Sao vậy? Thiếu tiền không đủ sài sao?" Mẹ Khúc mắt phượng lạnh lùng nhìn cô, bà không thiếu nhất là tiền, lo cho Khúc Yên một cuộc sống xa hoa không thiếu bất kì thứ gì, chỉ cần cô muốn bà điều thực hiện nó thành sự thật.
Khúc Yên cười gượng gạo, lắc đầu.
Bà cũng chỉ có nhiêu đó suy nghĩ hoàn toàn không hỏi con mình đang có suy nghĩ như thế nào.
"Vậy, con đi trong đêm.
Được không ạ?" Khúc Yên nhói lòng, muốn giải bày tâm sự nhưng cuối cùng lời lại bị nghẹt ở cuống họng.
Muốn nói nhưng lại thôi.
Bà gật đầu, nhẹ giọng "Được" một tiếng, đi tới lấy ví Khúc Yên ra để thêm một tấm thẻ đen vào, bà cũng có chút không đành lòng xa con, nhưng nếu muốn cô qua Trung Quốc được vui vẻ cùng cha thì phải để con gái đi một cách dứt khoát và quyết đoán.
"Qua đó nếu ai bắt nạt con phải lập tức gọi cho mẹ.
Mẹ thay con đòi công đạo.
Còn nữa, phải ăn đủ 3 bữa sáng, trưa, chiều không được nhịn ăn.
Con mới có 16 tuổi nhịn đói sẽ không tốt cho sức khỏe con! Hại đến bao tử là mẹ đánh đòn!" Khúc Nhã Tinh dặn dò mọi hoạt động sinh hoạt của cô, bởi tính kém ăn và không muốn cao thêm nên cô đã hạn chế ăn thịt và đồ dầu mỡ đến mức thấp nhất.
Chỉ cần nhìn cơ thể cô thôi bà cũng xót rồi.
Khúc Yên mặc bên trong là đồ ngủ, bên ngoài khoác là chiếc áo lông cừu trắng dài đến tận đầu gối, nhìn chất lông bên ngoài cũng biết là loại đắc tiền và xa xỉ đến mức nhìn giá cũng ít ai bỏ giỏ.
"Nhớ con có thể đến thăm con không?" Đôi mắt Khúc Yên như biết nói, bà chỉ có thể bất lực thở dài mà đồng ý.
Cô cười rạng rỡ, dưới màn đêm lạnh lẽo không bóng người qua lại và thời tiết se lạnh của đêm khuya thì nụ cười cô chính là thứ ấm áp nhất là bà đã từ có được, cô chỉ là áo bông nhỏ ấm áp nhất của bà.
Vì là máy bay tư nhân do chính bà Khúc thuê chở con gái nên sẽ không có bất kì thông báo nào đã đến giờ bay, cứ thế mà ở ngoài xe họ hàm huyên cả tiếng đồng hồ.
Khúc Yên coi đồng hồ, cảm thấy đã đến giờ xuất phát thì liền tạm biệt bà mà lên chuyến bay.
"Nhớ, phải ăn uống đầy đủ.
Thiếu 1 bữa, đánh 1 roi." Bà dùng khí thế hùng hồn mà làm tan đi cảm xúc cay rát nơi khóe mắt.
Đúng là cảm giác chia ly là thứ gì đó khó kiềm chế nhất.
Khúc Yên cười cười, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, lời mẹ con sẽ ghi nhớ."
Khúc Yên xoay bước rời đi.
Dưới ánh mắt nơi góc khuất của bà, thật sự không nỡ.
Bỗng trong một khắc tiếp theo, Khúc Yên nhạy nhanh lại ôm bà, khom người thủ thỉ tai bà: "Mẹ vẫn là mẹ con.
Cha vẫn là cha con.
Không ai là con không yêu cả.
Nhưng mẹ nuôi dưỡng con, sinh thành con nên mẹ trên cha một bậc.Con yêu mẹ."
Trước khi đi cô không quên để lại nụ hôn chia tay, trái tim bà Khúc lại bấn loạn cả lên, khi còn bé cô rất hay hôn má bà nhưng khi lớn rồi đã không còn hôn má bà như khi bé.
Khúc Nhã Tinh lúc đầu là cảm xúc ẩn nhẫn sắp khóc, nhưng sau đó, ánh mắt là sự hạnh phúc nhìn theo bóng lưng cô.
Tạm biệt con, hi vọng sẽ trở về.
Nhà hàng 5 sao Bắc Thành, nơi đang tổ chức một buổi tiệc nhân