Đến khi bàn ăn được đem lên chủ đề ấy mới chấm dứt được, Khúc Yên cũng có chút đói nên tâm trạng đại khái rất tốt, khí chất trên người cô sạch sẽ.
Anh thì không nói gì, nhưng cũng đã thấu hết ý đồ của bạn trai cũ của cô, anh đương nhiên là biết được một phần ý đồ của tên con trai ấy rồi.
Khúc Yên xinh đẹp thế này sẽ không ít nam sinh đem chút tâm tư đặt lên người cô, với kiểu con gái như cô…họ cầu còn không kịp.
Đều là đàn ông với nhau, chút tâm tư đê tiện này Thẩm Tây Thừa hiểu rõ, anh cười nhạo tên nam sinh đó một câu, đúng chỉ có đồ ngu mới đi bỏ bảo vật trước mắt.
Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa cùng nhau đi dạo trên con đường lớn, ở đây có những cửa hàng sang trọng, có những thứ được xây dựng cầu kì mà tráng lệ, bước đến gần đó cô mới biết đó là một tượng đài xinh đẹp trước cửa của cả tòa lâu đài tham quan lớn.
Cô vẫn là một cô gái thích những thứ mới mẻ, thích tìm tòi những thứ mình không biết, muốn học nhiều để trau dồi kiến thức.
“Cháu nên học ở những ngôi trường trọng điểm.
Sẽ hợp với cháu hơn.” Anh giọng điệu nghiêm nghị, ánh mắt hướng đến bảo tàng nghệ thuật cách đó không xa, nhiều năm trước đây…anh phải làm lụm vất vả mấy tháng liền mới đủ tư cách bước vào nơi đó thăm quan.
“Chú cũng học ở đó mà? Tại sao chú không chọn trường tốt để học?” Cô hỏi anh.
“Học phí rất đắc.”
“Học giỏi vẫn được tài trợ ấy ạ?.” Khúc Yên thuận miệng hỏi thêm.
Anh nhìn tượng đài một cô tiên có cánh tự ôm thân mình, giọng thản nhiên đáp:“Tôi có tay chân, cũng không cần nhận sự thương hại của bất kì ai.”
Cô quay đầu khẽ “xì” một tiếng nhỏ, trong lòng tự đánh giá cái “tôi” của anh quá lớn.
Anh lại đưa mắt liếc xuống nhìn cô, Khúc Yên đang hướng mặt về nơi có làn gió mát, nơi cô nhìn cũng là khu bảo tàn lớn tuyệt đẹp ấy, phía trước cổng vào còn có một người đàn ông đang ngồi đó canh giữ, nhìn thế nào cũng như như viện bảo tàng lịch sử quốc gia, quy mô và tráng lệ.
“Chú Thẩm, chú có từng vào đó chưa? Nơi đó…có vui không ạ?” Cô hơi phấn khích mà hai bên má khẽ hồng nhạt, trông có sức sống hơn khi nảy.
Anh