“Chú Thẩm, chụp chung với chú.
Cháu sẽ rất hãnh diện đó ạ.
Cháu có thể khoe với bạn cháu là bạn của cha cháu chính là một đại nam thần đẹp trai, trí thức thâm sâu, tài giỏi hơn người.
Xưa kia có ông Tào Mạnh Đức, tức Tào Tháo than thở rằng:“Như giọt sương sớm tan nhanh, biết bao ngày giờ trôi đi không trở lại” nếu lỡ một ngày cháu rời đi rất nhiều năm sau mới có thể trở lại, không có gì lưu giữ chắc chắn chú sẽ quên…” Lời cô chưa nói xong, đã bị Thẩm Tây Thừa cắt ngang.
“Cháu có ý gì, định trở về?” Anh nhíu mày nhìn cô, cô cứ nói như thể ngày mai là rời đi vậy.
Anh tiến lên một bước, thân thể anh cường tráng kéo gần khoảng cách giữa anh và cô, gần tới nổi…cô ngửi được cả mùi cơ thể anh.
Nhẹ nhàng thơm ngát, đầu óc cô như đang bay lơ lững, thoải mái vô cùng nhưng lại có một hơi thở nóng rực từ trên đỉnh đầu cô, da đầu tê dại không chịu nổi, lùi lại một bước nhỏ.
Thình thịch!
Câu trước cô vừa ngỏ ý muốn chụp ảnh cùng anh.
Hành động tiếp theo lại là cố ý giữ khoảng cách với anh.
Đôi mắt anh đục ngầu tối sầm lại.
“Sao không trả lời?” Anh lãnh đạm hỏi cô.
Cảm xúc cô bấng loạn lên, xua xua tay, cụp mắt nói:“Aiss, cháu chỉ sợ tới lúc chú kết hôn liền không thể đến gần thôi.
Với lại cháu nào có đi đâu, còn phải ở đây chờ chú kết hôn chứ!”
Tóc trên trán cô theo làn gió mà tung bay, anh cứ nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, tâm trí ngứa ngấy muốn vén những sợi tóc đó nhưng nghĩ lại bàn tay anh lại rụt về, động tác nhẹ tới mức cô không phát hiện điểm nào khác lạ trên người anh.
Một hồi sau, anh lại thật sự đồng ý với đề nghị của cô.
Dưới tòa lâu đài uy nga đó có một khoảng đường dành cho người đi bộ, to gần giống một quảng trường, nơi đó thường vào những dịp lễ hoặc cuối tuần đều rất đông đúc chen xếp hàng để vào tòa nhà tham quan, hiện giờ có chút trống.
Cả hai đều đứng cách viện bảo tàng không xa.
Khúc Yên cảm thấy mình nhỏ bé