Khúc Yên nhìn vào máy ảnh cười nhẹ, đôi mắt cong lên cực kì xinh đẹp.
Anh vẫn là dáng vẻ cũ, không tia cảm xúc.
Khoảng cách cả hai rất gần nhau, gần đến nổi chỉ vì đột nhiên cử động cổ tay lại vô tình mu bàn tay anh đụng nhẹ bàn tay mềm mại của cô.
Anh diện âu phục đen, tôn đôi chân thon dài cùng dáng người hoàn mỹ.
Khúc Yên thì lại đơn thuần hơn, váy trắng sạch sẽ ôm eo, dây áo ngọc trai lộ đôi vai gầy trắng nõn cùng chiếc cổ thiên nga thon gọn, kết hôn với gương mặt tươi sáng như búp bê xứ.
Cô bất chợt nhìn qua anh, anh cũng đang nhìn cô, khoảng khắc này máy ảnh bắt trọn sườn mặt hai người.
“Chú đừng tỏ thái độ không vui, cháu là đại minh tinh tương lai, đến lúc đó chú sẽ phải tự hào về cháu thôi.” Cô vui vẻ trêu chọc.
Góc độ từ người đối diện, cô cười tự nhiên nhìn anh, ánh mắt người đàn ông đó dù không ám ấp nhưng cũng không lạnh lùng xa cách.
Ánh mắt anh có ý cười, sau đó lại nhìn vào phía máy ảnh.
Đôi môi mỏng vô thức hơi cong lên.
Khi trở lại xe, Khúc Yên để ý thấy có một chiếc xe cứ bám lấy đuôi xe anh, cô quay ra sau nhìn lại vài lần.
Mở miệng nói:“Chú Thẩm, chú bị người khác theo dõi rồi.
Có phải là bên nhà báo lấy tin tức không ạ?”
Anh không kinh ngạc bởi ngay từ đầu anh đã phát hiện ra, tay gác lên thành cửa sổ, thản nhiên đáp:“Ừ, có lẽ vậy.”
Cô nhìn qua gương chiếu hậu, chiếc xe ấy vẫn cứ bám theo xe Thẩm Tây Thừa, tuy vẫn khôn khéo giữ khoảng cách khá xa nhưng nếu là người tinh ý sẽ nhận ra sự khác lạ từ chiếc xe đó.
Cô biết nó theo dõi là vì từ lúc đến nhà hàng, cô đã thấy chiếc xe đó.
“Chú Thẩm, chú tài giỏi thế này chắc có nhiều người muốn hại chú lắm nhỉ? Chú không lo lắng sao?”
Thẩm Tây Thừa thật sự không hiểu Khúc Yên là do quá đơn thuần hay vì cuộc đời cô chưa lần nào là thập tử nhất sinh nên mới nghĩ anh dễ bị người khác hại đến thế.
Tốc độ xe anh đột ngột tăng tốc, hồ đồng đo quãng đường tăng cao, chiếc xe lao nhanh về phía trước, gương mặt anh điềm tĩnh đến lạ thường trong đôi mắt không có tia sợ sệt.
Bàn tay anh điều khiển vô lăng thành thục, bẻ cua cũng làm Khúc Yên thoát tim mấy lần.
Đến khi đằng sau không còn chiếc xe nào, tốc độ anh mới thả chậm lại.
Đôi mắt Thẩm Tây Thừa có chút lạnh, giọng trầm đáp:“Kẻ đụng đến tôi, dù cho kẻ đó có quyền lực thì tôi cũng không ngại mà giải quyết hắn.”
Gương mặt cô tái xanh, không biết là vì vừa mới thoát khỏi sự sợ hãi, hay là vì lời lẽ cay độc của anh mà ảnh hưởng.
Gương mặt cô hoang mang cực