Khúc Yên cất bước chân tiến vào bên trong, lúc nhìn lại phía xe thì Chú Mặc đã lái xe rời đi mất, cô có chút thở phào.
Nếu chú Mặc thật sự ngồi trong xe đợi cô ra chẳng phải rất khiến cô có cảm giác áy náy sao? Rời đi vậy tâm cô cũng dễ chịu hơn đôi phần.
Từ lúc cô mở cửa bước vào, cảm nhận khí lạnh của điều hòa.
Phía trong có một người phụ nữ mặc trên người một bộ sườn xám xinh đẹp màu đỏ, cử chỉ như một người phụ nữ Hoa Quốc ở thời xưa, đôi môi đỏ chói và cả gương mặt trắng đến phát sáng.
Chiếc váy sườn xám vừa khéo tôn lên dáng người thon gọn của bà ta, khí chất trên người cứ như là được rèn giũa để có thể trở nên điềm đạm như tiểu thư con nhà giàu thế này.
Bà ta đi lại nở nụ cười chuyên nghiệp, ân cần hỏi:“Tiểu thư chính là Khúc Yên sao?”
Khúc Yên gật đầu.
Cô rất cao, người phụ nữ mặc sườn xám đó cũng chỉ cao tới cổ Khúc Yên.
Bà ta cười lấy lệ:“Tôi là Triệu Thanh, là bà chủ ở đây.”
Bà ta lúc đầu cũng chỉ coi cô là một vị khách bình thường, nhưng vẫn theo lễ phải chào hỏi để khẳng định suy nghĩ mình.
Nào ngờ vừa nhìn rõ gương mặt Khúc Yên bà ta đã thấy cô có vài nét giống Ôn Tổng, liền khẳng định rằng cô và Ôn Tổng là quan hệ cha con.
Bà ta nâng mí mắt quan sát cô, phong cách đơn giản thế mà gia thế thật sự không giản đơn, có cha làm ông chủ của một công ty lớn về mảng Công Nghệ Thông Tin với khối gia tài kếch xù đúng là không thể khinh thường.
Đôi mắt bà ấy khẽ cong lên, cười dẫn đường cho cô.
Khúc Yên hơi mất tự nhiên, có chút khó chịu.
Cô ghét nhất là những ánh mắt dò xét cô từ đầu đến chân.
Nhưng việc chính vẫn chưa hoàn thành, cô không thể cứ tùy hứng mà khiến ông mất mặc được.
Theo bước chân của bà ta,cô được dẫn đến một căn phòng trang điểm riêng ở tầng ba.
Bên trong không khí mát lạnh, đồ trang điểm, vài bộ váy cũng được treo một bên, trang sức và giày cao gót đã được trưng ở bàn.
Bên cạnh đó, có một người