" Anh hỏi em một lần nữa. Phải không?" - Thiên Minh nghiêm giọng làm cho Vân Anh phải giật bắn người. Giờ cô nên nói với anh thế nào đây.
" Phải...Nhưng mà...anh đừng tức giận. Triết Thành...Anh ấy làm vậy là vì muốn.." - Vân Anh không thể nói tiếp được nữa mà cúi gầm mặt.
" Mục đích của anh ta tôi hiểu rõ nhưng tại sao em lại có thể tin một cách mù quáng như vậy. Từ đầu tôi đã cảnh báo anh ta không tốt rồi mà..a " - Thiên Minh bất bình lên tiếng, lỡ động đến vết thương mà nhăn mặt khó chịu.
" Được rồi, anh đừng giận hại thân. Em xin lỗi nhưng..mà anh có thể tha cho anh ấy lần này không?"
" Đến giờ mà em còn cầu xin giúp anh ta? Đừng nói đến ý định muốn chống đối tôi hay không chỉ tính đến việc đã làm hại em thôi thì tôi đã thừa lí do để giết anh ta rồi"
" Em..em chỉ xin anh lần này thôi...Nếu sau này...Triết Thành có làm gì nữa thì em cũng không cầu xin anh đâu. Anh đừng nói với anh Phương nếu không anh ấy sẽ tận diệt Triết Thành thật đấy!" - Vân Anh ríu rít cầu xin. Cô cũng không muốn đặt anh vào tình thế khó xử như thế này đâu nhưng mà dù sao Triết Thành đối với cô không có tình thì cũng có nghĩa.
Thiên Minh nhìn bạn gái mình cầu xin dù không muốn nhưng anh cũng đành cho qua vậy. Hiện tại việc này cũng chỉ có anh và cô biết nên có thể im lặng cho qua chứ kinh động đến Thái Phương thì có nước đợi hốt xác Triết Thành về.
" Được rồi. Đừng ủ rũ như vậy. Định trù tôi chết sao?" - Thiên Minh cất lời than phiền khi nhìn bộ dạng buồn rầu của cô.
" Là anh tự tìm đường chết thì có. Hôm đó đã bảo là đừng đến rồi mà vẫn cắm đầu vô. Giờ thì hay rồi, anh thì nằm một đống còn Lâm Vũ Phong kia thì đang hả hê kia kìa!" - Vân Anh trách móc anh.
" Vì ai mà anh mới nằm đây? Còn dám lớn tiếng. Lâu rồi không ăn đòn nên thèm roi rồi"
" Muốn đánh em à? Vậy xem thử tay và chân anh còn sức không nhé. " - Cô cất lời châm chọc anh. Thiên Minh nhìn cô cũng chỉ biết cười khổ. Biết cô lắm lời như vậy chi bằng anh giả chết thêm vài ngày nữa để coi ai là người đau lòng.
" Nhớ đấy. Tôi mà khỏe rồi thì đến lượt cô nằm liệt giường. Hơn 10 ngày nay không thèm đi học luôn. Không ăn không uống nói coi đáng tội gì?"
" Tội là đã yêu anh. Nếu không yêu anh thì em có cần rầu lo vậy không? Rồi cũng không cần phải thức đêm chăm sóc nè, cũng không cần phải bỏ học nữa. Tất cả là tại anh"
Thiên Minh đành bó tay trước cái lí luận chả ăn nhập vào đâu của bạn gái mình. Nhưng mà thấy cô vui vẻ như vậy trong lòng anh cũng yên tâm. Dù sao tính cách ương bướng này của cô cũng là do anh chiều hư cả mà. Đang trầm tư suy nghĩ thì Vân Anh bỗng nắm lấy tay anh.
" Cảm ơn anh " - Vân Anh trầm giọng nói với anh. Thiên Minh ngạc nhiên nhìn đăm đăm cô.
" Vì việc gì?"
" Cảm ơn anh đã cứu em còn vì em mà như thế này. Còn phải đánh đổi những bằng chứng quan trọng. Tất cả là tại em quá ngốc " - Vân Anh vừa nói lại vừa rươm rướm nước mắt.
" Đồ ngốc. Bằng chứng ấy đều là giả thôi. Vì đó không phải là của mình anh mà còn cả công sức của rất nhièu anh em. Anh không thể phụ lòng họ. Còn việc cứu em là trách nhiệm của anh. Tiểu quỷ em chỉ được một mình anh bắt nạt, dạy dỗ thôi không cho ai được phép làm tổn thương em cả"