Nửa năm trôi qua...
Thiên Minh giờ đây có thể đi lại bình thường. Anh đã rất vất vả tập vật lí trị liệu gần cả 3 tháng mới có thể bình phục lại được. Tuy vậy vẫn không chạy hay vận động mạnh như lúc trước được. Nhưng đổi lại tình cảm của anh và cô đã tốt hơn rất nhiều. Có điều Vân Anh vẫn không đồng ý về ở với anh như trước, cô muốn có một cuộc sống riêng cho bản thân, không muốn phụ thuộc hay tạo một gánh nặng gì cho anh cả.
Cuộc sống của cả hai cứ thế mà hạnh phúc trôi qua từng ngày. Lúc trước khi anh còn ở bệnh viện thì Vân Anh là người luôn kề cận, chăm sóc. Cô cứ đi học xong là lại vào bệnh viện cùng anh. Thiên Minh cảm thấy thời gian có cô bên cạnh là khoảng thời gian hạnh phúc nhất. Chỉ cầng ngày ngày có cô kề bên, đồng hành thì đó là món quà lớn nhất đối với anh rồi.
Hiện tại Vân Anh đã bước vào kì nghỉ hè tuy vậy cô cũng phải tham gia các hoạt động trại hè do trường tổ chức. Do trong năm qua trải qua nhiều chuyện nên việc học của cô cũng chỉ ở mức khá không có gì nổi trội cả. Còn Thiên Minh sau khi bình phục là ngay lập tức trở lại với công việc. Có thể nói dạo này anh bận khủng khiếp ngoài việc ở công ty anh còn phải đối phó với Lâm Vũ Phong. Vân Anh cũng đã hết lời khuyên nhưng anh vẫn muốn sống chết với ông ta.
Trưa hôm nay, Thiên Minh lái xe đến trường đại học để đón cô đi ăn. Anh đậu xe ở cổng trường đợi cô cả buổi thì mới thấy cô xuất hiện. Vân Anh bộ dạng ủ dột kể khổ với anh. Tưởng rằng lên đại học sẽ thảnh thơi một chút nhưng cô đã lầm. Hôm nay thì đề án, ngày mai thì luận văn. Đặc biệt, sinh viên ngành y thì chỉ có hai mùa thôi đó là mùa kiểm tra và mùa kiểm tra rất nhiều.
" Mệt mỏi đến vậy sao? Hay là về công ty làm thư kí cho anh nha!" - Thiên Minh vừa lái xe vừa nói đùa.
" Ai mà thèm chứ. Đừng có mà dụ em không thèm ở cùng anh đâu!"
" Em thật phũ phàng đấy. Về ở với anh đi sẽ có người nấu đồ ngon cho em nè còn có người ôm em mỗi đêm nữa lời quá còn gì!" - Thiên Minh nói cả buổi thì cũng là muốn thuyết phục cô về ở với anh. Một mình anh ở trong ngôi nhà lớn vậy thấy rất cô đơn. Đến đêm thì không có ai làm gối cho anh ôm cả, lúc muốn bắt nạt thì cũng không có ai làm bao cát cho anh. Thật sự là Thiên Minh đang rất tù túng.
" Không bàn vấn đề này. Em sẽ không về với anh đâu. Mà chiều nay anh có buổi tái khám đấy. Ăn trưa xong thì sẵn đến bệnh viện luôn nha" - Vân Anh vừa xem điện thoauj vừa nhắc nhở anh.
" Anh khỏe rồi đừng có suốt ngày bắt anh đi khám này khám nọ "
" Bác sĩ dặn một tháng tái khám hai lần mà lần trước anh viện cớ bận họp nên không đi nhưng lần này nhất định phải đi. Anh xem anh bị thương nặng như vậy tính bỏ liều luôn vậy à?" - Vân Anh ngồi một bên lí giải với anh.
" Em chưa thành bác sĩ mà mắc bệnh nghề nghiệp nặng lắm rồi đó" - Thiên Minh cười nói.
" Anh còn dám nói!" - Vân Anh đang định đưa tay đánh anh thì liền tầm nhìn bị nhòe đi. Đôi mắt này của cô đã chuyển nặng hơn rồi, bản thân cô cũng sẽ không biết trụ vững được bao lâu nữa. Dạo gần đây hiệu suất không nhìn thấy của mắt cô đã tăng lên.