Hai tháng sau....
Mỹ Trang sau khi sắp xếp được mọi chuyện thì đã quyết định sẽ sang Nhật sinh sống. Vân Anh rất bất ngờ về quyết định của cô bạn thân. Một mình cô ở nơi đất khách lại còn đang mang thai, sau này còn phải sinh rồi còn phải chăm sóc đứa nhỏ quả thật Vân Anh không yên tâm.
" Ở đây chẳng phải rất tốt sao? Cậu đừng ép buộc bản thân mình như vậy!" - Vân Anh nắm tay Mỹ Trang nhẹ nhàng khuyên bảo.
" Mình muốn có một cuộc sống của riêng mình với lại qua Nhật còn có chị họ của mình sẽ không cô đơn đâu!"
" Cậu thật sự muốn đi đến vậy sao?" - Vân Anh quyến luyến.
" Được rồi, em đừng như thế. Ai cũng phải sống cho bản thân mình chứ. Tuy không ở cùng nhau nhưng em và Mỹ Trang có thể gọi FaceTime cho nhau mà" - Thiên Minh khuyên giải.
Vân Anh quay sang ôm chằm lấy cô bạn của mình.
" Khi nào cậu đi?"
" Hai ngày nữa, hiện tại chị của mình cũng đã sắp xếp chỗ ở cho mình rồi. Cậu yên tâm mình sẽ thường xuyên gọi cho cậu, khi nào rảnh thì mình sẽ về Việt Nam thăm cậu mà. Và đương nhiên đám cưới của hai người mình cũng sẽ về!"
Cô nhẹ nhàng với Vân Anh. Thật ra Mỹ Trang muốn rời xa nơi đau buồn này để làm lại cuộc đời. Nơi đây không còn chỗ nào để cô có thể dung thân cả. Ba mẹ thì không cần, người yêu thì ruồng bỏ giờ đây đối với cô chỉ còn đứa con trong bụng là báu vật, cô không muốn khi nó ra đời lại bị người khác săm soi nên tốt nhất là vẫn nên đến một nơi mà không ai biết đến cô cả.
Hai ngày sau, tại sân bay Tân Sơn Nhất. Vân Anh cùng Thiên Minh ra tiễn cô. Hai cô bạn lưu luyến ôm nhau dặn dò nhau đủ điều.
" Ba mẹ em không đến sao?"
" Em không cho họ biết, dù sao em cũng là nỗi nhục lớn nhất của họ nên tốt nhất là nên em đi. Cảm ơn hai người trong thời gian qua đã giúp đỡ em" - Mỹ Trang cười nói rồi lại cúi đầu cảm ơn anh.
" Cậu mãi là bạn tốt của mình, sau này hãy sống thật tốt không phải vì cậu mà còn là đứa con của cậu nữa. "
" Mình rất xin lỗi vì trước đây đã làm cậu tổn thương"
" Mình không trách cậu. Tất cả là do cậu bị tên Minh Kỳ đó ép buộc, trong chuyện này người thiệt thòi nhất vânc là cậu mà" - Mỹ Trang xúc động rơi nước mắt bước đến ôm chằm lấy Vân Anh.
" Cũng gần đến giờ bay rồi, em còn thiếu xót gì không?"
" Như vậy là đủ rồi ạ. Hai người nhất định phải thật hạnh phúc đấy nhé. Em mong thầy có thể thật lòng thương yêu, bảo vệ cho cậu ấy cả đời"
" Điều đó là đương nhiên. Mong em cũng thật hạnh phúc với quyết định của bản thân. Hãy về đây bất cứ khi nào em muốn, mọi người luôn chào đón em" - Thiên Minh ôn nhu nói. Anh biết ai rồi cũng sẽ phải tự đứng trên đôi chân của bản thân dù rằng không nỡ để Mỹ Trang phải tự chăm lo cuộc sống sau này nhưng đấy là quy luật tự nhiên, ai rồi cũng phải trưởng thành và phải biết làm chủ cuộc sống của bản thân.
Nghe nhắc nhở từ nhân viên sân bay, chuyến bay khởi hành đến Nhật do hãng hàng không Vietnam Airlines. Hành khách chuẩn bị vào bên trong làm thủ tục bay.
Vân Anh buông Mỹ Trang ra nghĩ đến phải xa người bạn thân nay rất lâu, nhất thời không kiềm chế được mà bật khóc.
" Mình nhất định sẽ nhớ cậu lắm.."
" Không được khóc, mình cũng sẽ rất nhớ cậu. Ở lại đây cậu phải cùng thầy Hải sống thật hạnh phúc có biết không? Mình nhất định sẽ về Việt Nam sớm thôi"
Mỹ Trang nhẹ nhàng khuyên nhủ Vân Anh. Sau một lúc căn dặn thì cũng đã đến giờ. Mỹ Trang kéo vali từng bước đi vào trong. Vân Anh nhìn cô bạn mà trong lòng không khỏi xót xa. Thiên Minh nhẹ nhàng kéo cô vào trong lòng mà an ủi.
" Em ấy nhất định sẽ sống hạnh phúc mà, em đừng lo"
Vân Anh gục đầu vào người anh mà khóc nấc, Thiên Minh đưa tay xoa đầu cô an ủi. Cô cùng anh đứng đợi khi máy bay cất cánh rồi mới luyến tiếc trở về.
Lúc này trên máy bay. Mỹ Trang ngồi bên cạnh cửa kính. Cô đưa tầm mắt nhìn xa xăm. Miền đất quê hương cô đã gắn bó 19 năm giờ lại phải đột ngột rời xa dù kiềm lòng nhưng thật sự rất khó chịu bất chợt nước mắt của cô lại rơi. Đang mở túi xách lấy khăn giấy thì cô tình cờ thấy một lá thư. Mỹ Trang ngạc nhiên mở ra xem.
[ Mỹ Trang. Tôi biết là em đang nói dối mọi người. Thật ra em cũng chẳng có ai thân quen bên đấy cả nhưng tôi biết đây đã là lựa