Thiên Minh chở cả hai cùng về nhà của anh. Mỹ Trang từ đầu đến cuối đều không nói bất cứ gì cả. Còn Vân Anh thì cũng lặng im. Dù giận cỡ nào nhưng khi thấy Mỹ Trang như vậy thì làm sao cô có thể không li được chứ.
Về đêna nhà, cả hai cô nhóc ngồi ở ngoài phòng khách, không ai nói với ai cả. Thiên Minh vào bếp lấy ít nước mang ra, anh nhẹ nhàng đặt hai cốc nước để lên bàn.
" Chuyện này Minh Kỳ biết chưa?" - Anh trầm giọng hỏi Mỹ Trang.
" Vẫn chưa ạ, mà cho dù biết anh ấy cũng không chấp nhận đâu ạ!" - Cô nhỏ giọng đáp.
Vân Anh đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh. Nói vậy là anh đã biết mọi chuyện rồi sao?
" Anh..anh mau giải thích rõ việc này cho em nghe đi"
" Em cũng biết Minh Kỳ mà, là người mà Mỹ Trang đã giới thiệu với em đó. Do vài mâu thuẫn trước đây nên ba mẹ em ấy không chấp nhận Minh Kỳ nên Mỹ Trang đã đi theo sống với cậu ta bấy lâu nay"
" Mỹ Trang...Chuyện này...Là thật sao?"
Mỹ Trang không đáp chỉ có thể cúi đầu né tránh. Vân Anh như không tin cô bạn thân của mình lại ngu ngốc đến vậy. Cô đã nhiều lần cảnh cáo tên Minh Kỳ đó thật sự không tốt rồi nhưng tại sao Mỹ Trang lại cứ đâm đầu vô chứ.
" Là gia đình mình nợ anh ấy, chính ba mình đã hại gia đình anh ấy nên..."
" Nên cậu lựa chọn dùng thân báo đáp để rồi bây giờ hắn đá cậu đi như thế hả?" - Vân Anh tức giận mà quát lớn.
" Ba mẹ em biết chuyện này chưa?"
" Ngày hôm đó rời khỏi nhà thì ba mẹ em nói đã không có đứa con gái nào hết nên bây giờ em chẳng còn mặt mũi nào để về gặp họ cả"
Cả Thiên Minh cũng rất bất ngờ. Một cô học trò vô tư, hồn nhiên mà giờ này lại có tình cảnh bi đát như vậy. Quả thật với tư cách của một người thầy anh cũng chẳng biết khuyên nhủ thế nào.
" Vậy hiện giờ cậu ở đâu?"
" Mấy hôm trước mình với Minh Kỳ cãi nhau thì anh ấy liền đuổi mình đi. Bây giờ mình cũng chỉ thuê nhà trọ ở tạm thôi còn sau này thì mình..."
" Sau này cậu đến ở với mình" - Vân Anh vội tiếp lời.
" Nhưng mình không muốn làm phiền hai người với lại ..." - Mỹ Trang e dè nói
" Phiền cái gì chứ. Hiện tại mình với Thiên Minh không còn sống chung nữa. Mình cũng thuê trọ ở gần một năm nay rồi nên cậu cứ yên tâm"
" Vân Anh...Cảm ơn cậu..Mình không biết làm gì để cảm ơn cậu cả" - Mỹ Trang vội bật khóc. Vân Anh liền ôm lấy cô an ủi.
" Không khóc...Cậu không nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ đến cho đứa bé trong bụng... Sau này mình với Thiên Minh sẽ ở bên cậu, chăm sóc cho cậu."
" Đúng đấy, vài ngày tới em cứ tạm thời ở nhà của tôi. Dù sao chủ trọ với tôi cũng là người quen. Tôi sẽ nhờ họ lựa chọn một phòng tốt cho em. Hai đứa em sẽ ở gần với nhau cũng tiện chăm sóc. Đợi khi nào sắp xếp ổn thỏa rồi hãy chuyển đến ở!"
" Cảm ơn thầy nhiều!"
Thiên Minh cũng chỉ đành gật đầu. Nhìn tình cảnh của Mỹ Trang hiện giờ trong lòng anh cũng không khỏi xót xa. Đứa học trò tinh nghịch, quậy phá ngày nào mà giờ đây lại sắp phải làm mẹ còn là một thân một mình nữa. Cũng chẳng hiểu sao trên đời này lại có loại đàn ông như tên Minh Kỳ đó nữa. Đứa con của hắn, bạn gái của hắn mà cũng có thể bỏ không thương tiếc. Tốt nhất là đừng để anh truy lùng ra được nếu không anh sẽ bắt