Anh nhanh chóng bế cô ra xe rồi đưa cô về nhà. Về đến nhà anh đưa cô lên phòng. Đến giờ cô vẫn bất tỉnh, cũng chẳng biết Trịnh Thiên đã dùng loại thuốc nào mà khiến cô mê man đến như vậy. Anh đặt cô nằm trên giường rồi đi lấy một chiếc khăn vắt nước cho cô rồi lau người cho cô xong rồi thì cũng tự tay thay đồ cho cô.
Xong rồi anh ngồi sụp dưới sàn nhà, nhìn ngắm người con gái của anh vẫn còn mê man trên giường mà lòng không khỏi quặn thắt. Một người đàn ông mà không thể bảo vệ được cho người con gái mình yêu mà cô ấy còn vì mình mà khổ thì liệu rằng có phải là một tên đàn ông tốt. Từ lúc bắt đầu chuyện yêu đương với anh cô đã gặp quá nhiều chuyện, có lần còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng cô chưa một lần nào oán than, luôn một lòng một dạ bên anh từng ngày, chỉ cần là một Bảo Bảo luôn muốn được anh yêu chiều là cô cảm thấy mãn nguyện rồi. Suốt một năm nay anh cũng chưa từng lên tiếng để cho cô một danh phận đàng hoàng, suốt ngày cứ phải che giấu cô sau bức màn vô hình để cô phải chịu ủy khuất. Vỗn dĩ đối với người con gái thì hai chữ " thanh xuân " quan trọng biết bao nhưng cô lại có thể buông bỏ những cuộc vui, những cuộc khám phá ở thế giới ngoài kia để hằng ngày ở bên cạnh anh. Để rồi hôm nay chỉ vì thân phận không rõ ràng của cô mà anh lại để cô phải chịu nỗi oan này.
Đúng như anh nói cho dù cô là con gái của Lâm Vũ Phong thì sao, cô vốn không hề liên can đến việc làm của ba cô vậy thì cớ gì cô phải thay ông ấy đứng ra trả nợ. Ngay cả một thân phận để mang họ Lâm cô cũng chưa từng có trong đầu, một đứa trẻ bị lưu lạc suốt ngần ấy năm vốn là quá đáng thương để rồi ngày cô lấy lại được thân phận của mình thì lại phải đối mặt với mối thù của gia tộc. Ông trời thật biết trêu người. Cứ cho người ta được thứ họ muốn rồi lại đột ngột cướp đi đúng là trần đời thế thái chẳng biết đâu là thật là đùa.
Cả đêm hôm ấy anh không ngủ được tí nào, cứ ngồi bên cạnh giường của cô mà nghĩ suy. Một năm rồi...cũng đã một năm nhưng anh có thể làm được gì cho cô chứ, ngoài lúc trưng bộ mặt hung dữ ra giáo huấn cô thì thời gian còn lại thì đều là chiến tranh lạnh hoặc là lao đầu vào công việc, thời gian để anh có thể ân cần bên cạnh cô quả thật quá ít trừ khi thời gian cô ngã bệnh thì anh mới ở bên chăm sóc được một hai ngày xong rồi thì đâu lại vào đấy vẫn cứ lao đầu vào công việc.
......................
Sáng hôm sau cô mới tỉnh dậy. Cô từ từ mở mắt ra thì nhận thấy đây là phòng của cô. Đầu của cô đau kinh khủng cũng chẳng nhớ gì chuyện tối qua và tại sao cô lại nằm ở đây. Cô ngồi trên giường một chút thì bước xuống giường, nhưng vừa đứng lên đi được vài bước thì đầu cô choáng váng, cơ thể không thể giữ thăng bằng bất chợt lại ngã xuống. Đúng lúc này anh mở cửa bước vào nên đã kịp đỡ cô. Anh dìu cô ngồi lên giường.
" Còn khó chịu không?"
" Em cảm thấy đau đầu quá! "
" Vậy thì nghỉ ngơi cho khỏe đi!"
Anh giọng bằng một giọng lạnh tanh, cô nhìn anh đăm đăm thì thấy mắt của anh có chút đỏ.
" Anh khóc hả?"
" Không" - anh chỉ đáp một chữ rồi đỡ cô nằm lên giường. " Nằm đây đi tôi mang đồ ăn lên cho em" - Anh xưng với cô là bằng " Tôi", cô cảm thấy khó hiểu vốn dĩ cô không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng chẳng biết có làm lỗi hay quá đáng gì không mà anh lại xưng hô với cô như vậy. Trước đây ngay cả lúc la mắng thì anh vẫn xưng hô bình thường.
Anh đi xuống dưới nhà còn cô thì nằm trên giường mà nghĩ ngợi, cố gắng nhớ lại mọi chuyện. Một lúc sau anh mang ít cháo và sữa lên cho cô. Anh đặt lên bàn rồi ngồi lên giường ngồi cạnh cô.
" Ăn chút gì đi!" - anh nhẹ nhàng bưng tô cháo lên thổi nguội rồi đút cho cô.
" Anh...Anh giận em chuyện gì hả? Sao...sao em lại ở đây...Em nhớ là...."
" Không cần hỏi cũng không cần quan tâm đâu, khi nào em khỏe lại thì tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với em" - Anh cắt ngang lời nói của cô rồi đút từng muỗng cháo, nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng thoảng chút u buồn.
Cô không dám nói nữa. Cố gắng ngoan ngoãn ngồi im nhưng cô luôn nhìn từng nét mặt và cử chỉ của anh, cô cảm thấy có phần khó hiểu và có một chút sợ.
......................
Xong xuôi tất cả anh vẫn không nói gì, bảo cô cứ nghĩ ngơi rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.
Đến trưa, cô thấy hơi khát nước nên đã đi xuống bếp uống tí nước tình cờ lúc này anh từ trên lầu bước xuống. Cả người anh từ trên xuống dưới chỉ khoác lên mình một màu đen, trông anh rất khác với mọi ngày. Anh không thấy cô mà một mạch đi ra cửa rồi lái xe đi mất..
......................
Ở Tại Một Căn Phòng....
" Anh Minh đây là đoạn video ở trong khách sạn ngày hôm qua" - một tên đàn em cầm đoạn băng đưa cho anh.
Mặt anh lạnh lùng, đôi tay dứt khoát lấy ngay đoạn băng. Anh đứng dậy, quay người bước lại một cái bàn gần đó để cuộn băng vào máy tính rồi bật lên xem. Từng hành động, câu thoại của Trịnh Thiên tối qua đều được ghi lại không sót chút nào. Anh vừa xem vừa cuộn bàn tay thành nắm đấm. Lúc này anh mới quay người lại nhìn hai tên súc sinh đang quỳ dưới chân anh. Hai tên đó tối qua được đàn em của anh mang về và bị đập cho một trận nên thân, cho đến hiện giờ thì vết máu vẫn còn khắp cơ thể. Anh nhìn hai tên đó bằng ánh mắt sắc bén, như muốn ăn tươi nuốt sống bọn chúng lúc này.
" Giết" - anh nhàn nhạt nói một chữ.
Cả đám thở dài, còn hai tên đó thì cũng chẳng còn hơi để mà nói, vốn dĩ hai tên đó bây giờ cũng chỉ còn có nửa cái mạng thì làm gì có sức mà cầu xin nữa.
Đúng lúc này Thái Phương cất tiếng.
" Minh ! Cậu cũng đên suy nghĩ cho kỹ ! Người của ta vốn không nhiều nếu bây giờ còn lạm sát nữa thì tôi sợ trong lòng anh em sẽ không phục dù sao thì Vân Anh cũng không sao"
Cậu vừa nói hết câu thì bị anh đáp trả bằng một ánh mắt sắc bén, đôi mắt ấy thể hiện đầy sự căm phẫn mà từ trước tới nay cậu chưa từng thấy ở anh.
" Cậu nghĩ tôi nên tha cho hai tên súc sinh này hả?" - anh vừa nói vừa nhìn Thái Phương, một chân thì đang giẫm lên bàn tay của một tên trong đó. " Được thôi! Vậy thì phế tay, móc mắt thử xem sau này còn dám làm xằn làm bậy nữa không?"
" Chuyện này hai tên đó cũng chỉ là bị ép buộc! Chuyện gì nên tha thì hãy buông tha "
Anh thở dài, dựa người vào ghế, hai tay xoa xoa bên thái dương trầm ngâm một lúc.
" Được! Chuyện này cậu tự mình giải quyết đi! Tôi mệt mỏi rồi! Lôi hai tên súc sinh này ra ngoài! Sau này đừng để hai tên này xuất hiện trước mặt tôi nữa!" - anh ra lệnh, tay phất phất ra hiệu.
Hai tên đó đi ra ngoài, đàn em của anh cũng lui ra hết. Lúc này chỉ còn có anh và Thái Phương.
" Nào! Ngồi xuống đây! Uống với tôi vài li!" - anh gọi Thái Phương lại, một tay cầm chai rượu một tay cầm cái ly.
Thái Phương ngồi xuống, cầm ly rượu lên uống.
" Trịnh Thiên đâu ?" - anh hỏi.
" Cậu ta bay qua Hàn vào tối qua rồi! Nói là muốn bàn hợp đồng thu mua công ty KB bên đó"
Anh lặng im, tay thì lắc ly rượu, đôi mắt vẫn đăm đăm nhìn cái ly rồi lại nhàn nhạt cười lên một tiếng.
" Muốn làm gì thì làm, tôi đâu quản nổi các cậu nữa!"
" Tôi biết chuyện này là Trịnh Thiên sai nhưng anh phải biết tất cả cũng do nổi hận trong lòng cậu ta quá lớn nhất thời không thể kìm chế nên mới gây ra chuyện như vậy. Suy cho cùng thì vẫn chưa có chuyện đáng tiếc xảy ra vì thế anh hãy buông bỏ đi, tôi sẽ nói chuyện với Trịnh Thiên sau"
Anh không nói gì, một hơi uống hết ly rượu. Cả hai trao đổi một lúc thì anh trở về nhưng tâm trạng lại không hề tốt.
Về đến nhà, anh một mạch đi lên phòng thay đồ. Ngó tới ngó lui cũng chẳng thấy cô đâu, anh lại càng sốt sắn hơn nữa. Anh vừa bước xuống cầu thang thì cô cũng vừa trở về trên tay còn cầm rất nhiều đồ.
" Đi đâu về đấy?" - anh lạnh giọng hỏi.
" Em vừa đi siêu thị mua ít đồ về nấu bữa tối!"
" Cất đồ xong lên phòng tôi, tôi có chuyện muốn nói với em" - dứt lời thì anh quay lưng đi ngược lên lầu.
Cô tròn mắt ngạc nhiên, cả ngày hôm nay anh cứ lạnh nhạt với cô, nói chuyện lại có phần lạnh lùng và lãnh đạm.
Cô cũng nhanh tay sắp xếp mọi thứ để lên gặp anh. Cô mở cửa bước vào.
" Có chuyện gì không anh?"
" Hỏi tội em chứ làm gì? Còn trưng bộ mặt ngơ ngác đó cho ai xem?"
" Tội gì chứ? Em có làm gì anh đâu! Anh đừng quá đáng nha"
" Quá đáng? Em có bao giờ xem trọng lời nói của tôi đâu! Không biết bây giờ tôi lớn hay em lớn nữa."
" Anh đang bắt bẻ ai thế?"
" Con nhóc nào tối qua dám cãi lời tôi tự đi về đêm khuya một mình rồi để bản thân tự gặp nguy hiểm! Nếu đến ngay bản thân em cũng không biết thương chính mình thì chi bằng tôi đánh gãy chân em cho em khỏi đi gây họa, khỏi phải để người khác hại em" - anh lớn giọng.
" Anh...anh nói gì thế? Nguy hiểm?" - Cô ngạc nhiên. Vốn dĩ tối qua cô mê man đến tận sáng có nhớ gì đâu.
" Tui nói cho em biết, tôi qua em bị người ta bắt cóc nếu không có tôi thì cuộc đời em coi như tiêu rồi! " Anh cầm điện thoại lên mở lại đoạn vd cô bị đánh mê rồi đưa lên xe. " Em có giỏi thì đi nữa cho tôi xem!"
" Anh...Em..em thật sự không nhớ gì hết! Chỉ tại em muốn về sớm với anh sợ làm phiền anh lúc làm việc nên mới tự mình bắt xe về thôi!"
" Vậy rốt cuộc cái mạng của em quan trọng hay cái " tôi" của em quan trọng. Phiền? Sống với tôi hơn một năm nay mà em còn nói đến phiền để rồi bản thân em phải gặp nguy hiểm như vậy! Tôi nói cho em biết ngoài việc học cấm em bước ra khỏi nhà này nữa bước! Làm trái thì đôi chân em cũng không cần dùng nữa đâu! "
" Anh...Anh quá đáng vừa thôi! Có người bạn trai nào như anh không? Suốt ngày cứ cấm đoán bạn gái! Anh gia trưởng vừa thôi, đừng có lúc nào cũng âp đặt suy nghĩ của mình lên người khác vậy chứ! Hơn một năm nay sống với anh em có được những gì? Suốt ngày cứ bị anh nhốt trong cái nhà này chẳng khác nào ở tù, em cũng là con người đó! " - cô phản ứng mạnh mẽ
" Em nói tôi cấm đoán em vậy em cũng nên suy nghĩ lại bản thân mình đi. Có lần nào em ra ngoài mà không gây họa, tôi đâu phải suốt ngày cứ ở