Người ta cũng chỉ đi hẹn hò bình thường thôi, có cái gì kì cục đâu mà nhìn? Vân Anh lầm bầm lầu bầu, không để ý thấy người bên cạnh nghe được liền cong khóe môi. Anh nhéo mũi cô trêu ghẹo.
" Có ai đi hẹn hò mà mặt mũi khó coi như em không?"
" Đồ phát xít!" - cô lí nhí nói.
Hai bàn tay đang đan vào nhau chợt tách ra, Thiên Mimh rụt tay về, mà Vân Anh cũng thuận theo anh. Sau đó bên hông hơi căng thẳng, ngẩng đầu lên đã thấy anh cười tủm tỉm ôm eo cô kéo về phía trước.
" Tiểu quỷ! Em muốn chơi gì đây?"
Cô trầm ngâm, chợt trong đầu nảy ra một ý định khá ngốc nghếch. Lúc trước Vân Anh có nghe cô Trâm kể là anh có chứng sợ độ cao nên bây giờ cô muốn kiểm chứng, xem anh sợ đến mức nào. Thường ngày cô cứ bị anh chọc hôm nay có cơ hội phục thù rồi.
" Đi tàu lượn siêu tốc!"
" Được !"
Anh trả lời mà không hề nghĩ suy mà đồng ý ngay lập tức. Vân Anh nghe Thiên Minh nói, chỉ biết trả lời bừa cho xong, bởi vì đầu óc đang không tập trung cho lắm. Anh kéo tay cô đi về phía trước, bởi vì vấn đề chiều cao chênh lệch nên cô phải bước mấy bước thật dài mới đuổi kịp người này.
“Anh đi chậm chút!”
Rốt cuộc không thể đuổi kịp, Vân Anh kéo kéo tay anh, người bên cạnh thế nhưng thật sự thả chậm tốc độ, còn rất là săn sóc mở đường cho cô khi phía trước tụ tập quá đông người. Anh nắm lấy tay cô kéo sát vào người mình rồi nắm chặt tay cô len lỏi qua đám đông.
Anh hơi nghiêng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của cô, thấy cô cười thì khuôn mặt cũng chợt nhu hòa đi nhiều. Gió nhẹ thổi qua đem những lọn tóc dài của Vân Anh hất bay lên, tuy là hơi rối nhưng lại vẫn không mất đi vẻ xinh đẹp. Bàn tay thon dài đưa tới giúp cô vén lại tóc, hành động đột ngột của anh khiến cô thất thần, âm thanh ồn ào xung quanh cũng như lắng đọng trước khung cảnh lãng mạn.
Tàu lượn siêu tốc, cái trò này ngày xưa cô từng cùng đám bạn chơi rất nhiều lần rồi, nhưng lúc cài dây an toàn vẫn không khỏi hồi hộp hít sâu mấy hơi. Thiên Minh thì bình tĩnh hơn, còn có sức quay sang chọc cô cười. Mặc dù không hiểu anh ta bị cái quỷ gì nhập mà trở nên đáng yêu như vậy, nhưng Vân Anh vẫn thả lỏng tâm tình tận hưởng một chút.
Tiếng tàu lượn khởi động cành cạch khiến cô hưng phấn lên, quay sang mới thấy sắc mặt Thiên Minh không tốt lắm.
“Anh không sao chứ?”
“…”
Trước câu hỏi của cô, người đàn ông bên cạnh chỉ hơi chớp mắt, không nói gì. Mà theo tàu lượn đi lên càng cao, vẻ mặt của Thiên Minh càng trở nên trắng hơn.
“Ha ha… anh sợ sao? Ôi thật không ngờ.… á á á!”
Vân Anh còn chưa kịp nói hết câu, gió mạnh đã quật vào trong mặt, bên tai chỉ có tiếng vù vù vù, đoàn tàu lao vụt xuống từ độ cao hơn ba mươi mét rồi lộn hẳn hai vòng liên tiếp khiến cô hét ầm lên. Bọn họ bị lật úp lật ngửa lật ngang không biết bao nhiêu vòng nữa thì lượt chơi mới kết thúc, mà máu trong người Thiên Minh giống như đã bị rút đi hơn phân nửa. Thời điểm tàu dừng lại, mái tóc của anh cũng bị chẻ thành 5-5, vẻ mặt phờ phạc. Vân Anh cười không ngậm được miệng, lúc đi ra ghế ngồi nghỉ rồi vẫn còn ôm bụng nghiêng ngã.
“Ha ha ha… trời ơi, chết cười mất! Xem anh đi, sợ đến xanh mặt luôn rồi kia kìa "
Giọng cô bởi vì vừa rồi gào quá to nên có chút khàn khàn, nhưng tinh thần tốt hơn hẳn. Còn Thiên Minh thì nãy giờ vẫn còn chắp hai tay trên trán, cúi đầu không nói được lời nào. Vân Anh cố gắng kiềm chế ý cười đang lan ra bên khóe môi, hắng giọng nói:
“Nếu lúc nãy không chơi được thì cần gì ép mình chứ?"
Anh cười khổ, lắc đầu, nghiêng đầu nhìn cô. Chỉ thấy đuôi mắt của cô vẫn đang cong lên, da mặt trắng trẻo hiện lên một tầng hồng nhạt vì cười nhiều quá. Đây là lần đầu tiên thấy cô vui vẻ như vậy, cảm giác bất lực trong lòng cũng vơi đi một chút.
“Do em muốn chơi trò đó nên đành vậy.”
Âm giọng của anh tuy có vẻ bình tĩnh, nhưng nghe kĩ vẫn thấy miễn cưỡng sao đó.
“Vậy chơi thêm một vòng nha?” Vân Anh tinh tế nhận ra, giả vờ hỏi.
" Nếu em thích!" - anh đáp ngắn gọn một câu. Có thể thấy anh vì cô mà không ngại gì hết. Vân Anh cười nhẹ một cái, ôn nhu đáp :" Em chỉ đùa anh thôi, em đi mua nước nha!". Cô cười tươi với anh rồi đeo túi xách lên đi mua nước.
Thiên Minh vừa ngồi nghỉ vừa tự cười cho chính bản thân của mình, không ngờ có ngày anh phải mắc mặt với bảo bối của anh như vậy. Đang lúc Thiên Minh đang ngửa đầu lên trời ngắm tán lá xanh trên đỉnh đầu, bên kia chợt vang lên âm thanh không kiên nhẫn của Vân Anh.
“Tránh ra!”
Anh hơi hạ tầm mắt xuống, phát hiện trước mặt Vân Anh có một tên đàn ông xa lạ đang đứng, tuy không có chạm vào người cô, nhưng hắn ta lại hết lần này đến lần khác chặn đường đi của cô.
Vân Anh cầm chặt hai ly nước trên tay, khuôn mặt đanh lại: “Làm ơn tránh ra, tôi không muốn nhắc thêm lần nào nữa.”
Người xung quanh thấy vậy cũng tò mò đưa mắt ra nhìn, tên đàn ông kia mặc áo thun trắng, dáng vẻ đẹp trai đường hoàng nhưng lại đi trêu chọc con gái người ta giữa thanh thiên bạch nhật khiến họ có chút bất ngờ.
“Anh tránh rồi mà, do em chặn đường anh đấy thôi?”
Nghe người trước mặt nói chuyện vô lại như vậy, Vân Anh cũng không nhịn được nữa, lạnh giọng nói: “Vậy phiền anh đi qua bên phải của mình, tôi sẽ tự biết đường mà tránh.”
“Ồ? Được rồi.”
Không nghĩ tới hắn ta lại dễ dàng bỏ qua như vậy,