Anh lái xe đưa cô đến khách sạn mà anh đang ở. Vân Anh trố mắt ngạc nhiên. Đưa cô đến đây, anh có ý gì đây? Cô ngơ ngác nhìn anh, nhất thời không thể nói được gì. Anh quay sang nhìn cô, thấy gương mặt cô cứng đơ. Thiên Minh cảm thấy khó hiểu.
" Này!" - anh lên tiếng gọi.
Cô sực tỉnh, ấp úng nói.
" Anh...anh bảo là đi xem pháo bông mà sao..sao lại đến đây?"
" Em cứ đi đi"
Anh mở cửa rồi nắm tay cô cùng đi ra. Thiên Minh không nói gì một mạch dẫn cô đi vào trong khách sạn luôn. Do dạo này có dịch bệnh nên phải đeo khẩu trang nếu không để người khác bắt gặp cô đi vào đây chắc thanh danh của cô bay mất luôn quá.
Anh dẫn cô lên sân thượng của khách sạn.
" Lên đây chi vậy ạ?"
" Ngắm pháo hoa, anh đã thử hỏi nhân viên ở đây rồi, sân thượng ở khách sạn này là nơi hoàn hảo để ngắm pháo hoa ấy. Không cần phải chen lấn, không quá ồn ào, chỉ có hai chúng ta là đủ rồi"
Anh nhẹ nhàng nói, từng chữ đều chứ đầy sự ấm áp. Vân Anh mỉm cười, cất bước tiến về chỗ anh. Đứng đối diện với anh, tay cô vòng qua cổ anh, nhón chân gửi trao cho anh nụ hôn ngọt ngào.
" Minh ! Em yêu anh"
Lúc này, pháo hoa cũng đang dần hiện lên rực rỡ trên bầu trời. Anh chỉ muốn khoảnh khắc này, phút giây này dừng lại một chút thôi để anh có thể cảm nhận rõ. Thiên Minh kéo cô vào lòng.
" Cảm ơn em! Cảm ơn vì đã đến bên anh cho anh cảm giác hạnh phúc như thế này!"
Vân Anh tựa đầu vào ngực anh, khoảng cách của hai người họ rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Vân Anh vui vẻ cười tươi như hoa, dựa người vào lòng anh. Dù chẳng biết tương lai này có ra sao nhưng bây giờ, khoảnh khắc này đây quả thật là quá ấm áp khiến cho người ta cứ đắm chìm trong tình yêu.
Thời khắc chuyển giao năm mới cũng đã đến. Thiên Minh nắm chặt tay cô cùng cô đón nhận thời khắc tuyệt vời này. Một cảnh đêm bao trùm bởi sự hạnh phúc. Chứa đựng đầy nụ cười và những lời đường mật. Vân Anh trong mắt của Thiên Minh anh cũng như một đứa trẻ của 11 năm trước. Ngây ngô, dễ thương luôn hỏi những câu ngốc nghếch nhưng anh lại không thể nào ghét được. Vì sao ư? Vì đơn giản đó là người anh yêu, người anh muốn bảo vệ trọn cuộc đời này. Con người cũng cho em, tình yêu cũng cho em.
Vân Anh ở lại bên anh một chút nữa thì anh cũng lái xe đưa cô trở về. Vừa lên xe không lâu Vân anh đã ngủ thiếp đi. Thiên Minh vừa lái xe vừa nhìn cô rồi cười. Khẽ vuốt mái tóc dài của cô, nhóc con này ngủ cũng thật dễ thương ấy.
Một lát sau anh đưa cô về tới nhà nhưng phải đậu xe cách nhà cô một chút để tránh bị phát hiện. Thiên Minh lay gọi cô dậy, đứng nhìn cô vào nhà an toàn rồi mới lái xe về khách sạn.
......................
Sáng hôm sau. Sau khi chúc Tết cả nhà thì cô cũng vừa nhận được tin nhắn của anh. " Không định chúc Tết anh sao Bảo Bảo?". Cô xem tin nhắn xém xíu nữa là bật cười.
Vân Anh cố tình trốn khỏi nhà của mình để đi đến bên anh. Cô nhanh chóng bắt một chiếc taxi rồi đi đến khách sạn mà anh đang ở. Cô vừa mở cửa phòng ra thì đã thấy đại Boss ngồi ở trên giường mắt vẫn còn chăm chú vào laptop.
" Không định đi chơi Tết sao? Anh muốn mãi lo công việc sao?"
Vân Anh vừa đi vào vừa nhằn anh một câu. Thiên Minh thấy cô thì gương mặt không giấu được vẻ vui mừng
" Tưởng đâu em bỏ rơi anh luôn rồi chứ! Nào lại đây!"
Anh ngoắc cô lại phía mình, nắm tay cô ngồi trên giường tiện thể nhéo má cô trêu ghẹo một chút.
" Á..đau đau đau...Bỏ ra..Tha cho em đi mà" - cô nức nở cầu xin. Thiên Minh bật cười thành tiếng rồi cũng buông