Anh đưa cô về nhà thì cũng là 8h tối. Thiên Minh đỡ cô lên phòng nghĩ rồi mới xuống bếp nấu ít cháo. Thiên Minh cầm lấy bát cháo cẩn thận đút cho cô ăn, xong xui anh điều chỉnh lại chăn nệm, nằm xuống, ôm chặt bảo bối của anh, giúp cô một lần nữa tìm vào giấc ngủ. Khi tiếng thở đều đều vang lên anh mới mở mắt ra nhíu mày quan sát, từ khi nào con bé này lại không biết tự chăm sóc quý trọng bản thân mình như vậy? Nhìn xem, cả người bây giờ gầy như này đây, ôm cũng không có cảm giác thoải mái.
" Chiến tranh lạnh với em là em liền không tự quý sức khoẻ của mình. Để xem lần này tôi dạy dỗ em ra sao?" - anh tự nói với bản thân mình rồi ôm chặt cô vào lòng.
Mấy ngày qua thái độ của Thiên Mình đã mềm mỏng với cô hơn nhiều. Nếu không quan trọng hay cần thiết anh sẽ không đến công ty mà ở nhà vào thư phòng giải quyết công việc. Tiện thể giám sát vấn đề ăn uống của cô luôn. 42,5 kí ?? Đạo lý gì trong vòng hơn nửa tháng cô xuống 1 lèo gần 5 kí lô? Thảo nào suy nhược tới thường xuyên choáng váng là đúng. Anh tự quyết tâm phải nuôi cho cô tròn trịa lại như lúc trước mới được. Hừ.. Hừ... Một phần do anh giận cô mới khiến cô buồn phiền tới mức bỏ quên việc ăn uống như thế. Hỏi làm sao mà anh không đau lòng, không để ý đây?
Ngoài giờ học thì ngày nào ở nhà cũng hết ăn rồi ngủ, ăn thì ăn toàn đồ bổ trân quý. Chưa kể lúc đang bệnh không biết bao nhiêu chai dịch đã được truyền vào người cô nữa. Bây giờ thể lực cũng đã khôi phục được 70% chứ ít gì. Chỉ có điều cân nặng chỉ nhỉnh lên được vài con số sau dấu phẩy thôi, muốn cô ốm thì dễ chứ mập thì hơi khó, anh cứ ngày ngày bắt cô lên cân. Mỗi khi như thế, nhìn cân nặng cô lên chẳng được bao nhiêu thì mặt anh lại đen đi một nữa.
Kể từ hôm ở bệnh viện về tới nay đã 5 ngày rồi. Hôm nay cũng là ngày chủ nhật. Cô thấy mình mạnh khoẻ hoàn toàn nên quyết định xin anh cho đi ra ngoài với Hạ Trâm. Thuần tuý chỉ là ra green house ở gần nhà uống trà chiều tán dóc tí thôi. Thế mà anh lại lạnh lùng cự tuyệt. Gì mà sức khoẻ cô chưa khoẻ hẳn? Đã vậy còn ác độc gọi mắng Hạ Trâm vì dụ dỗ cô lúc bệnh như vậy. Làm cho cả hai người đều bị mắng một trận nữa chứ. Ấm ức trong lòng cô đùng đùng lên phòng nằm không thèm để ý ai hết. Thấy cô lại giở thói trẻ con Thiên Minh dù không hài lòng nhưng cũng mặc kệ không quản nhiều. Dù sao cô vẫn vừa bệnh xong, cũng không nên hà khắc cô quá. Anh nghĩ thế nên lặng lặng về thư phòng làm việc.
Giải quyết xong công việc ở phòng sách, anh đi lên thì thấy Vân Anh đang nằm vểnh mông mà ngủ khò. Anh nhìn bộ dạng của cô mà không khỏi buồn cười. Thiên Minh xuống bếp mang tô cháo lên cho cô.
"Dậy ăn xế đi rồi lại ngủ, ngồi dậy anh đút em ăn ..."
Kêu mãi mà không thấy cô trả lời, anh hết cách lật người cô lại tiếp tục gọi. Mơ màng mở mắt thấy anh đang phá giấc ngủ của mình. Hẵn là kêu dậy để ăn chứ gì. Thật sự coi cô là heo quý hiếm chỉ biết ăn ngủ rồi ở nhà nằm ườn như thế thôi sao?
" Đi ra, em đang ngủ mà......."
Nghe ra trong giọng nói của cô có phần cáu kỉnh, nghĩ rằng do đang mê ngủ nên như thế. Anh khẽ cười tiếp tục gọi
"Đi ra ngoài để em ngủ, anh không cho em đi với chị Trâm, em ghét anh, hứ, em không thèm ăn đâu, anh tự ăn đi..."
Ba vạch đen xuất hiện đầy mặt anh.. Lại giở tính công chúa ra rồi. Mới có cưng chiều vài ngày thôi lại thế. Bưng tô cháo còn đang bốc khói qua anh lay người cô muốn nâng cô dậy. Ai ngờ vừa chạm vào cô lại