Đêm hôm ấy Vân Anh khóc rất nhiều. Tại sao anh lại buông ra những lời cay độc đó. " Bỉ ổi", " Không biết liêm sỉ". Vân Anh thất vọng ngồi khóc cả đêm. Còn anh thì một mình lặng lẽ trên phòng, trong lòng luôn băn khoăn bởi câu nói " Em thật sự đã nhìn lầm anh rồi". Chẳng lẻ là do anh sai? Thấy bạn gái mình hôn một người con trai khác chẳng lẻ anh không có quyền ghen, không có quyền ý kiến.
Mấy ngày sau do công việc của ba mẹ Trâm Anh nhất thời không thể giải quyết ngay được nên đã mẹ của nhỏ đã về Việt Nam làm thủ tục giấy tờ để rước nhỏ qua bên Mỹ luôn.
Sau khi Trâm Anh rời đi thì tình hình của anh và Vân Anh càng thêm tồi tệ. Một ngày nói với nhau chẳng được mấy câu, gặp nhau thì cô tình tránh né. Mấy ngày tiếp theo đó cả hai vẫn cứ im lặng khiến cho tình hình càng thêm nặng nề. Cô và anh dường như là tách biệt nhau ra, cô quay trở về phòng của mình chẳng thèm quan tâm đến anh nữa. Anh thấy cô buồn bã trong lòng cũng chẳng vui gì cả. Mỗi đêm anh vẫn thường sang phòng của cô để xem tình hình. Có khi 1,2h sáng mà cô vẫn đăm đăm nghịch điện thoại, chẳng biết cô xem gì nhưng thoáng qua thì có thể nhận thấy rõ vẻ mặt cô chẳng vui vẻ tí nào. Nhiều đêm anh quát nạt dữ lắm cô mới chịu về phòng ngủ cùng anh.
Có nhiều đêm giả đò ngủ mà xoay lưng về phía cô, anh thấy bóng cô in trên tường, cố đưa bàn tay muốn chạm lấy cô nhưng lại không dám.. Lúc ấy, anh thật muốn bỏ qua tất cả mà ôm cô vào lòng, nhưng cuối cùng anh cũng tự nhắc nhở bản thân rằng hai người vẫn còn đang chiến tranh lạnh với nhau.
Buổi chiều hôm ấy do cô khá mệt mỏi nên đã xin phép về sớm. Đang lang thang trên con đường tấp nập người qua lại thì thấy một đôi trai gái đang tựa như ôm nhau. Cô khẽ nhíu mày, chậc chậc. Giữa thanh thiên bạch nhật lại còn công khai ôm nhau giữa trưa nắng gắt thế cơ đấy. Cô gái chẳng biết làm sao cứ đứng tựa mãi vào người con trai như vậy? Mà dáng dấp anh tình nhân này cũng quen quá đi
" Âyyy dà, người phụ nữ chững chạc xinh đẹp thế này hẵn là anh chàng người yêu kia cũng không tệ chứ nhỉ, phải chi anh ta quay qua cho mình chiêm ngưỡng dung nhan cái thì tốt rồi. " - Vân Anh tự nói đùa với bản thân
Chẳng cần cô đợi lâu. Khi chàng trai quay lại cô như sững người...À.. Thảo nào lại thấy dáng dấp quen quen.. Chẳng phải là người đêm đêm ngủ bên cạnh cô đó sao? Hoá ra dạo gần đây anh hay về muộn, hờ hững với cô là có nguyên do cả.. Thật là buồn cười biết bao.. Cầm điện thoại bấm gọi cho anh,chuông reo ..
" Alo? "
" Gọi cho anh có việc gì?"
Anh hỏi vài tiếng cô mới hoảng hốt lắp bắp trả lời : " Ừm.. Không.. Không có gì ạ.. Em chỉ muốn hỏi anh đang làm gì vậy thôi!"
" Anh đang bận mà giọng em làm sao thế? "
Rõ ràng anh nhận ra được sự khác lạ trong giọng nói của cô. Thật là đáng ghét mà... Đã bảo là phải bình tĩnh mà sao vẫn để anh phát hiện ra sự khác lạ rồi..
" Dạ, không có gì ạ, em cúp máy đây ạ..."
Đầu dây bên kia vội vội vàng vàng khiến cho hai hàng mày của Thiên Minh cau lại.Từ hôm ấy đến giờ cũng đã nửa tháng rồi nhỉ? Chiến tranh lạnh như thế chắc hẵn cũng đã đủ, xem ra tối nay vẫn nên về làm hoà với cô bé thôi. Trừng phạt lạnh lùng nhiêu đó cũng đã đủ rồi. Cô buồn anh cũng đâu vui vẻ.
" Em không chứ? Có cần