" Vân Anh!" - Anh khẽ gọi tên cô. Trong anh bây giờ rất muốn bước lại ôm cô một cái thật lâu để quên đi mọi buồn phiền nhưng quyết định là vẫn phải kìm chế. Thirn Minh thật sự rất muốn biết lí do cô đến đây là gì.
Vân Anh không nói không rằng bước lại, mạnh tay mở áo anh ra.
" Vân Anh! Làm gì thế?" - Thiên Minh hoảng hốt bởi hành động của cô.
Cô nhìn cả người anh đều toàn là vết trầy xướt, Vân Anh đôi mắt lại ngấn lệ, nhìn từng vết thương trên người anh mà khiến lòng cô quặn thắt.
" Tại sao lại không nói cho em biết? Tại sao lại giấu em tất cả mọi chuyện? Từ chuyện bị thương lần trước đến tai nạn lần này! Rốt cuộc anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa chứ? Tại sao mọi chuyện em chỉ được nghe từ người khác? Rốt cuộc em là gì chứ? Anh có gì khó nói" - Vân Anh bộ dạng như uất ức tột cùng mà trách móc anh.
" Thầy không sao cả, em bỏ ra đi" - Giọng anh lạnh nhạt, cách xưng hô cũng đã khác. Vân Anh ngước nhìn anh. Cách xưng hô này rốt cuộc đang biểu lộ điều gì, có phải anh đã tự buông bỏ tình cảm bấy lâu.
" Anh từ lâu không còn là thầy của em nữa rồi, cũng không phải là bạn trai mà là người quan trọng nhất, là người mà không ai có thể thay thế được!" - Vân Anh nghẹn ngào, khóc nấc. Cô không muốn kết thúc, cho dù là bất đắc dĩ thì tình cảm này cô cũng chỉ quyết trao cho một mình anh.
" Tình cảm là không thể cưỡng cầu, tôi suy nghĩ kỹ rồi. Tuy rằng tôi rất muốn có em bên cạnh nhưng vẫn là không thể ép buộc em. " - Thiên Minh cười nhạt, chầm chậm nói với cô.
" Em biết lỗi rồi, anh đừng như thế! Em không đi nữa, em muốn ờ với anh" - Giọng cô nghẹn ngào thốt lên, nước mắt lại tiếp tục chảy dài.
Thiên Minh nghe cô nói tuy là bên ngoài không biểu lộ nhưng trong lòng thì đang rất vui mừng. Đến cuối cùng thì vẫn là tiểu bảo bối cần anh, lo cho anh. Bao nhiêu khổ tâm của anh lúc này như được trút bớt đi. Rất nhanh chóng đã kéo cô vào lòng mà sưởi ấm cho cô. Cảm nhận được sự ấm áp của anh Vân Anh liền cảm thấy hạnh phúc. Vậy là có phải anh đã tha thứ cho cô rồi không?
" Em thật sự đã không còn giận anh?" - Thiên Minh ôn nhu vừa xoa đầu cô vừa bảo, giọng điệu cũng đã nhẹ nhàng hơn
Vân Anh vùi đầu vào ngực anh, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bấy lâu, cái cảm giác cô đã thiếu trong thời gian qua. Thật sự nó rất ấm áp.
" Em là người hỏi câu đó mới đúng. Em rất hối hận vì đã không nghe anh giải thích, Thiên Minh, em xin lỗi" - Vân Anh như một đứa trẻ trong lòng anh. Nũng nịu bên cạnh nhưng lại khiến anh ấm lòng. Thiên Minh nhẹ nhàng xoa đầu cô, đối với anh bây giờ chẳng có gì cũng chẳng có ai mà thay thế được cô. Trong lòng anh thì Vân Anh cô luôn ở vị trí đầu mãi không lay chuyển.
" Bảo Bảo!" - Anh khẽ gọi tên cô. Vân Anh buông tay ra khỏi người anh, ngồi thẳng ngước nhìn anh.
" Sao mấy hôm nay lại nghỉ học?"
Vừa nghe anh hỏi Vân Anh liền trợn mắt nhìn. Đấy đấy, bộ dạng ác ma hiện lên rồi đấy. Hỏi câu đó có phải là dư thừa quá không? Chẳng phải vì thất tình nên mới nghỉ học sao? Còn cố tình hỏi khó. Lúc nãy còn dịu dàng sau một giây thì lại lôi ra hỏi tội. Vân Anh không biết nói với anh thế nào. Cô khó chịu ra mặt, tất cả đều bị anh nhìn thấy. Thiên Minh khẽ cười, bên ngoài lớn bao nhiêu, cộc cằn bao nhiêu nhưng khi bị anh hỏi tội thì cái gương mặt ấy lại biến thành mặt mèo đáng thương. Người ngoài nhìn vô không biết còn bảo Thiên Minh đây đang bắt nạt cô.
" Sao nào? Tôi đang hỏi em đấy!" - Thiên Minh cố tình rằng giọng, bên ngoài thì nghiêm túc nhưng bên trong thì đang cười thích thú.
Lúc này bỗng cô nhận được cuộc gọi từ một người bạn trong lớp. Vân Anh mở điện thoại lên.
" Bạn em gọi, em ra ngoài xíu nha" - Vân Anh cố tình viện cớ. Người ta nói 36 kế chạy là thượng sách, cô đây là cố tình chạy khỏi sự tra khảo của anh. Nhưng vừa đứng dậy cổ tay đã bị anh nắm lại kéo vật lại lên giường. Vân Anh ngã vào lòng anh, Thiên Minh khẽ cười.
" Muốn trốn?"
Vân Anh đối diện với ánh mắt thâm túy của anh mà không biết nên nói gì, hai bên má tự nhiên ửng đỏ. Thiên Minh nhẹ cúi đầu gửi gắm nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi căng mọng của cô. Vân Anh trợn mắt nhìn anh. Đây là trong bệnh viện mà còn bá đạo thế này không biết ở nhà thì giờ này chẳng biết cô có còn nguyên vẹn không nữa. Tuy là ngỡ ngàng nhưng cô lại rất nhanh chóng mà phối hợp cùng anh. Thiên Minh tham lam quấn lấy đầu lưỡi yếu ớt của cô, hút hết hương vị ngọt ngào trong miệng của cô. Kĩ thuật của anh rất tốt khiến Vân Anh cứ đê mê trong sự ngọt ngào.
Bất ngờ lúc này cánh cửa mở ra. Trung Khánh đứng trước cửa nhìn