Vân Anh cũng khá mệt mỏi nên không lâu sau cũng đã thiếp đi. Còn Thiên Minh thì ngồi ở sofa xem tiếp tài liệu. Cuộc sống của anh cũng chẳng có gì ngoài công việc, ngày làm đêm làm cũng chẳng biết khi nào mới có thể buông bot mà sống theo ý thích của bản thân nhưng chỉ cần có cô ở bên thì anh sẽ càng có thêm động lực. Cô gái nhỏ trước mắt anh không chỉ đơn giản là bạn gái mà chính là người quan trọng và anh quan tâm nhất, anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để cô được vui vẻ hạnh phúc.
Thiên Minh cũng mệt nên cũng đành dựa người vào sofa mà nghỉ một chút. Thế là bệnh nhân thì nằm sofa còn thân nhân thì nằm trên giường.
Một lúc sau thì cả hai đều thiếp đi, căn phòng bỗng yên tĩnh hơn bao giờ hết. Lúc này Thái Phương cũng vào thăm anh nhưng nào ngờ vừa mở cửa ra thì thấy anh đang nằm trên sofa, ngó sang bên cạnh thì thấy Vân Anh đang nằm trên giường.
" Này! Thiên Minh" - Thái Phương bước lại lay gọi anh dậy. Thiên Minh bị làm giật mình cho tỉnh giấc. " Thế này là sao đây?"
Thiên Minh day day trán một lúc thì mới ngước nhìn trả lời cậu. " Thì như cậu thấy rồi đấy! Tôi khỏe hơn rồi mấy cậu đừng làm quá như thế"
" Khỏe? Ba ngày thì hết hai ngày là sốt, đang làm việc thì ngất xỉu, đấy là khỏe của cậu đấy à?" - Thái Phương bất bình lên tiếng. Thiên Minh cũng chẳng thể nói gì hơn vù cậu nói quá đúng rồi còn đâu. Bệnh lần trước chưa khỏi cộng thêm việc đau buồn lần này nên bản thân anh không suy nhược mới là lạ.
Đúng lúc này Vân Anh cũng chợt tỉnh dậy. Cô mở mắt ra thì đã thấy hai thanh niên chuẩn soái ca đang ở trong phòng, nhưng hình như bầu không khí không ổn lắm nha. Thiên Minh liếc xéo cậu một cái rồi đứng dậy bước sang chổ của cô. Anh ngồi bên cạnh, nhìn gương mặt còn ngáy ngủ của cô mà khẽ cười. Anh đưa tay sờ gương mặt của cô thì cảm nhận được cô đang rất nóng.
" Em sốt rồi đây này. Thật là.." - Đôi mày anh nhíu lại thể hiện sự không hài lòng. Còn Vân Anh thì chỉ cúi mặt. Thái Phương đứng kế bên cũng chỉ biết thở dài, cậu không ngờ trên đời này lại có người lụy tình như anh. Rõ ràng là mới sốt tối qua, sáng lại ngất xỉu nhưng bây giờ lại ngồi đây lo cho bạn gái đến bản thân cũng chẳng màn, cậu đây là hết lời để khuyên bảo.
" Tôi đi gọi bác sĩ cho hai người" - Cậu thở dài một hơi rồi quay người đi nhưng vừa ra tới cửa thì đã thấy vị bác sĩ soái ca Trung Khánh của chúng ta.
" Ai cần bác sĩ, có tôi đây" - Cậu hí hửng cùng nụ cười rạng rỡ đi vào.
" Đấy đấy bác sĩ đến rồi đấy! Cậu mau khám sức khỏe cũng tiện khám luôn não hai người bọn họ coi có vấn đề gì không?" - Thái Phương bất mãn bước qua sofa ngồi.
Thiên Minh và Vân Anh lại ngồi cười. Cũng thật là tội cho hai thanh niên này.
" Hay là cho Vân Anh ở lại đây luôn đi, tiện theo dõi sức khỏe" - Thiên Minh đưa ra ý kiến.
" Em không thích ở đây, ngột ngạt chết đi được, nói chung là không được. Em uống thuốc là khỏi ngay thôi" - Vân Anh phản bác.
" Em đang bị cảm đó, dám cãi anh là coi chừng"
" Chẳng phải lúc trước anh cũng trốn viện về đó sao? Dựa vào đâu mà cấm em" - Vân Anh bĩu môi kháng nghị.
" Vân Anh nói đúng đấy, cậu lớn là phải làm gương đấy" - Thái Phương lên tiếng trêu ghẹo anh, nở nụ cười thích thú.
" Anh...anh là vì công việc, vì công ty. Còn em là vì những chuyện tầm phào, hai cái này không giống nhau đâu" - Thiên Minh nhanh chóng bác bỏ.
" Cả hai đều ở lại theo dõi hết cho tôi, không ai được về hết. Kể cả cậu luôn đấy Thiên Minh, còn dám trốn về nữa là không còn bạn bè gì nữa hết"
" Không là bạn bè nhưng cậu vẫn là em rể tôi."
" Cậu...." - Trung Khánh không thể nói gì hơn vì anh nói đúng quá rồi còn đâu. Cậu đành thở dài một hơi. " Tôi thua hai người, tôi đi sắp xếp phòng bệnh đây. Khỏi cần nhắc cho hai người ở phòng đôi, số tôi đúng là khổ" - Cậu than thờ rồi đi ra ngoài. Thiên Minh nhìn theo cậu cũng chỉ biết cười. Đúng là thằng bạn thân đã khổ vì anh nhiều rồi.
......................
Hai ngày trôi qua, Vân Anh cùng Thiên Minh ở lại bệnh viện để theo dõi sức khỏe. Anh thì không đáng lo chỉ có cô là căn bệnh dạ dày lại tái phát. Đêm hôm trước còn ôm bụng đau quằn quại làm Thiên Minh sốt sắn luôn cả đêm. Vì do buồn bã không ăn không uống nên bệnh tình của cô mới nặng thêm. Nghe bác sĩ phân tích bệnh tình của bản thân trong lòng của Vân Anh cũng đã tự hiểu được số phận của thân khi sắp phải ăn roi.
Cả ngày hôm ấy Thiên Minh luôn khó khăn với cô. Mắng tới mắng lui khiến Vân Anh cũng chỉ biết cúi mặt. Đến chiều, cả hai cùng xuất viện về nhà. Cứ ngỡ là bình yên nhưng nào ngờ là ngay đêm hôm ấy lại bị anh lôi ra hỏi tội. Từ chuyện nghỉ học, dầm mưa rồi bỏ bữa. Thiên Minh lần này là rất giận nha, nhất quyết phải dạy dỗ cô ra trò. Anh bắt cô nằm sấp trên giường như đứa con nít rồi hát bài ca con cá dài đến vô tận cho cô nghe, trên tay còn cầm cây thước gỗ lấy uy. Nhưng nào ngờ Vân Anh lại úp mặt xuống gối mà ngủ mất tiêu, đúng là làm anh tức chết mà.
Thiên Minh rất chi là bực bội, cầm cây thước quất xuống một roi làm Vân Anh giật mình.
" Đau mà" - Vân Anh giọng mè nheo, nói là đánh cho sợ chứ anh là như đang khều nhẹ vậy, cũng chẳng đau bằng khi bị tiêm thuốc vậy mà cô lại lăn qua lăn lại làm trật làm thượng.
" Nằm im không? Muốn ăn roi nữa hả? Bao nhiêu tội chưa đủ sao mà còn bướng? Có muốn anh trả em về cho ba em để ăn cháo mây không?" - Thiên Minh rằn giọng. Vân Anh cảm thấy trong lời nói của anh có pha chút tức giận nên không nháo nữa đành nằm im vậy. Vân Anh đây còn sợ anh giảng đạo hơn là bị ăn roi đấy vì