" Anh lúc nào cũng bắt nạt em hết!"
" Anh là người nói câu đó mới đúng đấy! Nếu biết hôm nay em lí sự như vậy thì 11 năm trước anh không thèm cứu em rồi, để cho em đi lạc luôn!" - Thiên Minh buông lời nói đùa.
" Ai mượn anh cứu chứ!"
" Vậy không biết lúc đó con nhóc nào ngồi khóc tu tu ấy nhỉ?"
" Anh...Anh...Đồ đáng ghét! Ước gì em cũng có một anh trai thì tốt biết mấy!"
" Anh còn chưa đủ tốt sao?"
" Em mà có anh trai rồi nhất định sẽ bảo anh ấy dạy dỗ anh, không cho anh bắt em nữa"
" Với tính tình ương bướng của em thì chắc chắn lúc ấy sẽ ăn thêm đòn thì đúng hơn" - Thiên Minh bộ dạng thích thú nói. Vân Anh gương mặt uất ức nhìn anh. Thiên Minh không nói gì quay lưng đi.
[ Chỉ sợ lúc em biết được bản thân có anh trai thì không thể chấp nhận nổi sự thật] - Anh vừa đi vừa thầm nghĩ trong lòng, lắc đầu phiền muộn. Vốn biết thân thế của cô đối với anh là một điều bất lợi nhưng đã khi động tình thì làm sao có thể kết thúc. Chỉ có thể trách ông trời trêu người mà tạo ra mối nghiệt duyên này. Lâm Phương Đình - Anh không bao giờ muốn cô mang thân phận ấy. Bản thân anh chỉ muốn cô đơn thuần là một Dương Vân Anh ngốc nghếch, trẻ con có đôi khi là bướng bỉnh, chỉ cần cô còn có thể bên cạnh anh thì đó là điều hạnh phúc nhất với anh rồi.
Thiên Minh cất đi vài bước bỗng không nghe thấy tiếng động nữa thì quay lại nhìn. Trước mắt là một tiểu quỷ đang hờn dỗi đứng một mình giữa nới tấp nập người qua lại. Thiên Minh vội chạy lại nắm tay Vân Anh.
" Lại nháu nữa rồi!" - Anh mắng nhẹ một câu. Vân Anh không thèm nói, dẫm lên chân anh một cái thật mạnh rồi bước đi. Thiên Minh mặt mày nhăn nhó vì đau.
" Tiểu quỷ! Em chết với anh!" - Thiên Minh bỗng chạy đuổi theo cô. Vân Anh cũng nhanh chân co vò lên chạy nếu để anh bắt được là lại no đòn. Cả hai cứ thế chạy muốn hết cái khuôn viên, bỗng Vân Anh đụng trúng một người mà ngã nhàu xuống đất.
" Ui da, đau chết mình rồi!" - Vân Anh ngồi trên nền đất xoa xoa cánh tay. Cô lúc này mới ngước nhìn, thì ra là đụng trúng một thanh niên cao lớn.
Vân Anh hết hồn, vội đứng dậy xin lỗi nhưng tên đó muốn làm khó dễ, còn lấy tay đẩy vào vai cô khiến Vân Anh loạng choạng may là có anh kịp thời lại để.
" Xin lỗi anh, bạn gái tôi không cẩn thận" - Thiên Minh kéo cô ra phía sau mình rồi trầm tĩnh nói với tên kia.
" Một câu xin lỗi là xong sao? Hai người có biết tôi là ai không hả?" - Tên đó lớn tiếng quát. Vân Anh nghe câu này thì cũng đủ hiểu được cái tên đứng trước mặt mình cũng chẳng phải dạng hiền lành gì. Có biết tôi là ai không hả? Câu thoại này cô đã nghe quá nhiều rồi, chắc chắn sau đó là một bài diễn thuyết kể về lí lịch gia đình. Bản thân cô chính là khinh bỉ nhất cái loại người này, ỷ có một chút địa vị là làm càn.
" Thế anh muốn thế nào? Muốn bao nhiêu tôi cũng có thể bồi thường, xem như mọi chuyện kết thúc!" - Thiên Minh điềm tĩnh nói.
" Bồi thường? Tổn hại tinh thần thì bồi thường sao đây? Mà tôi thấy bạn gái cậu cũng đẹp đấy!" - Tên đó ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm Vân Anh. Thiên Minh đương nhiên là biết ý định của tên sở khanh trước mắt. Anh cười lạnh một cái rồi bước lại bóp chặt cổ tên đó.
" Bây giờ muốn còn lại cái mạng hay là muốn bạn gái tao?" - Giọng anh sắc lạnh khiến Vân Anh đứng kế bên cũng có phần ngỡ ngàng. Cô nắm lấy cánh tay của anh
" Minh. Được rồi, dù sao chuyện này cũng là do em mà, bỏ đi anh"
Thiên Minh nghe cô nói nên cũng buông lỏng tay ra, tên đó ho khan vài tiếng rồi chỉ thẳng vào mặt anh.
" Mày nhớ đấy! Tao nhất định sẽ đi kiện mày tội hành hung!"
" Được thôi! Khi nào phiên tòa diễn ra thì cứ liên lạc!" - Anh nói rồi thì quăng tấm danh thiếp vào mặt tên đó rồi nắm tay cô rời đi. Vân Anh thấy bộ dạng của anh tức giận đến thế thì chắc chắn là cô cũng chịu một cơn thịnh nộ không nhỏ rồi. Anh kéo cô đi đến một quầy