Thiên Minh trầm lặng chở cô đến một nơi bí mật. Sau một lúc chạy xe cuối cùng anh đưa cô đến một nhà hàng trong lòng thành phố. Anh nắm tay dẫn cô vào. Vân Anh có chút ngạc nhiên, không biết anh đang định làm gì cả. Nhưng lúc vừa đặt chân vào thì Vân Anh lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Đây là gì đây?
" Bất ngờ chứ?" - Thiên Minh nói bên tai cô.
Vân Anh hết sức ngạc nhiên. Thì ra là một buổi tiệc nhỏ mà anh đã âm thầm chuẩn bị cho cô. Vân Anh đưa ánh mắt ngạc nhiên và xúc động nhìn anh. Thiên Minh rất nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi kéo cô ngồi xuống ghế.
" Em thích không?"
Vân Anh nở nụ cười hạnh phúc, gật đầu hài lòng. Bây giờ cảm xúc của cô đang dâng trào không biết nên nói gì cả.
" Xin lỗi vì hôm ấy đã làm em đau lòng. Anh không muốn biện minh gì cả nhưng mong em có thể đón nhận tấm lòng của anh. Cho anh một cơ hội có được không Vân Anh?" - Anh ôn nhu hỏi cô, từ giọng nói đến nét mặt đều thể hiện sự chân thành, sự nghiêm túc.
" Em chưa bao giờ trách anh cả vì em biết anh không hè muốn làm tổn thương đến em "
" Cảm ơn em nhiều lắm, cảm ơn vì đã đến bên cạnh ang. Hãy để anh chăm sóc em cả đời này nhé!"
Vân Anh gương mặt hạnh phúc, nở nụ cười rạng rỡ gật đầu đồng ý. Đối với cô chỉ cần có anh bên cạnh là điều hạnh phúc nhất rồi, chỉ sợ khoảnh khắc hạnh phúc này không kéo dài được lâu.
Lúc này có một cô nhân viên trong quán mang ra một cái bánh kem to đùng. Thiên Minh gật đầu cảm ơn họ rồi nhẹ nhàng đặt chiếc bánh kem ở chính giữa. Vân Anh đây là rất ngạc nhiên.
" Anh...Cái này là sao?"
" Anh là đang tổ chức lại một buổi sinh nhật cho em đấy. Thật xin lỗi vì ngày hôm ấy đã thất hứa với em. "
Vân Anh xúc động đến rơi nước mắt, bản thân cô không ngờ anh lại có thể nhớ những chuyện ấy, còn tổ chức lại buổi sinh nhật này cho cô.
" Sinh nhật qua rồi thì thôi, dù sao cũng chỉ là hình thức"
" Không được. Anh từng hứa là mỗi năm đều sẽ cùng em đón sinh nhật cơ mà. Hơn hết em từng nói với anh là sinh nhật là một ngày rất đặc biệt, là đầu tiên chúng ta ra đời đương nhiên là có ý nghĩa rồi. Em không nhớ sao?"
Vân Anh mỉm cười, nhìn rồi lại bảo:" Không ngờ anh vẫn còn nhớ!"
" Những gì hứa với em thì anh đều nhớ cả"
Thiên Minh ôn nhu nói với cô. Thời gian như đọng lại, trong mắt chỉ có đối phương. Khoảnh khắc này cô sẽ luôn nhớ mãi, nó sẽ mãi đọng lại trong lòng của cô và cũng là một kỉ niệm đẹp nhất.
Anh cười nhẹ nhìn cô, rồi nhanh tay đốt nến bảo cô hãy ước một điều. Vân Anh gật đầu, cô nhắm hai mắt lại, hai tay đan vào nhau. Vân Anh tự nói ra một điều ước trong lòng của mình.
[ Tôi ước Thiên Minh sẽ luôn hạnh phúc và thành công, mỗi ngày luôn vui vẻ ] - Vân Anh tự nghĩ thầm trong lòng. Ước xong cô mở mắt ra thổi tắt cây nến.
Thiên Minh lấy ra một cái hộp nhỏ, Vân Anh đương nhiên biết đó chính là món quà sinh nhật lần này nhưng món quà nhỏ vậy có thể chứa gì trong đấy chứ. Cô tò mò, rất nhanh chóng Thiên Minh đã nắm được ý nghĩ của cô. Anh mở chiếc hộp ra. Anh lấy chiếc nhẫn trong đó ra rồi đeo vào ngón tay áp út của cô. Vân Anh ngỡ ngàng nhìn anh.
" Em nghĩ có nên đeo lại cho anh không?" - Anh cười nhẹ rồi hỏi cô một câu.
Vân Anh hơi giật mình cô lại chuyển ánh mắt sang chiếc hộp nhỏ đấy nhận thấy trong đó còn có một chiếc nhẫn nữa. Cô cười tươi lấy chiếc nhẫn còn lại đeo cho anh. Vừa đeo xong thì bàn tay của cô đã bị anh nắm lấy.
" Cả cuộc đời này em chỉ thuộc về Thiên Minh này thôi, cho dù em đi bất cứ đâu thì anh cũng sẽ tìm được"
" Em sẽ không rời xa anh bất kì lần nào nữa trừ khi anh hết yêu em"
" Sẽ không bao giờ hết yêu em!"
Thiên Minh nói là một lời khẳng định, đối với anh thì cuộc đời này anh cũng chỉ yêu một mình cô và sẽ chỉ bảo vệ một mình cô thôi. Vân Anh cảm nhận được tình yêu của anh. Không khoa trương, cầu kì nhưng lại rất mãnh liệt, ấm áp, đủ để sưởi ấm trái tim vốn đã đóng băng.
Vân Anh cùng anh buổi tối hôm ấy đã thật sự rất hạnh phúc. Từng câu nói nhỏ nhẹ, ấm áp khiến cô và cả anh đều phải khắc sâu trong lòng.
Cũng gần 11h, anh quyết định đưa cô về nhà. Vân Anh giờ cũng đã thấm mệt, cô vừa lên xe là lại lăn ra ngủ. Thiên Minh nhìn gương mặt bầu bĩnh của cô mà khẽ cười một cái. Từ ngày có cô ở bên anh đã thay đổi rất nhiều. Lúc trước thì hay lạnh lùng cáu gắt nhưng giờ đây lại rất ấm áp nhẹ nhàng. Lúc trước sẽ không vì ai hay vì bất kì thứ gì mà rơi nước mắt nhưng giờ lại vì cô mà có thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc, cười cùng cười, khóc cùng khóc với cô. Thiên Minh anh từ nhỏ đến lớn đã phải trải qua rất nhiều biến cố vốn từ lâu đã không còn biết nổi sợ là gì rồi